PHẬT THUYẾT KINH PHÁP CÚ THÍ DỤ
Hán dịch:
Sa Môn Pháp Cự, Sa Môn Pháp Lập
Việt dịch: Thiện Thuận, Nguyên Tạng
*
Phẩm Hai Mươi Bốn – Phẩm Thuật Phật – Thí Dụ Bốn Mươi Bảy
*
Thuở xưa, Đức Phật ngồi dười cội cây Bồ Đề, hàng phục chúng ma, chứng thành đạo quả nơi Đạo Tràng Thiện Thắng nước Ma Kiệt Đề.
Ngài tự tư duy:
Chánh Pháp Cam Lộ ngày nay đã thấm nhuần khắp Tam Thiên Thế Giới. Nhớ thuở xưa, lúc Ta còn đang tu khổ hạnh, Phụ Vương đã sai năm người cúng dường các thứ ngũ cốc và hầu hạ Ta rất có công lao. Nay Ta nên trả ân cho họ.
Năm vị ấy hiện nay đang ở nước Ba La Nại. Cho nên Đức Như Lai đứng dậy rời khỏi tòa đi đến nước đó. Đức Như Lai với tướng hảo trang nghiêm, từ quang tỏa chiếu khắp đất trời, oai thần chấn động, khiến ai cũng sinh lòng hoan hỷ.
Trên đường đi, Ngài gặp một Bà La Môn tên là Ưu Họa. Ông này đã từ bỏ quyến thuộc, gia đình đang tìm thầy học đạo.
Ông trông thấy tôn dung vi diệu của Đức Thế Tôn vừa kinh ngạc vừa hoan hỷ, dừng lại bên dường, cất tiếng khen:
Vị ấy đức độ cảm người, oai nghi đónh đạc, không biết theo học với vị thầy nào mà được nghi dung như thế?
Đức Phật nghe vậy, liền đọc lên một bài kệ để trả lời:
Tự giác Bát Chánh Đạo
Nơi đời, không ô nhiễm
Phá lưới dục, dứt ái
Ta không học với ai.
Hạnh Ta không thầy dạy
Chí Ta khác mọi người
Duy nhất được thành Phật
Từ đây đường Thánh mở.
*
Ưu Hộ nghe kệ bỗng thấy buồn bã, hỏi Đức Thế Tôn định đi về đâu.
Ngài đáp:
Ta định đến nước Ba La Nại chuyển Vô Thượng Pháp Luân, đem giáo Pháp Cam Lộ lợi ích cho chúng sinh. Trong Ba Cõi chưa từng có ai chuyển đại Pháp Luân giúp chúng sinh thể nhập Niết Bàn như Ta hiện nay.
Bà La Môn Ưu Hộ nghe vậy mừng rỡ nói:
Lành thay! Lành thay!
Nếu đúng như lời Ngài nói, sau này rảnh rỗi tôi sẽ đến nghe pháp mầu.
Vị Bà La Môn nói xong vòng tay chào Phật rồi bỏ đi. Trên đường đến chỗ thầy học đạo, ông tá túc tại một nơi ngủ qua đêm. Đêm đó ông bỗng nhiên qua đời.
Đức Phật dùng đạo nhãn thấy rõ việc này rất thương xót nói:
Thế gian ngu si cho là mạng sống trường tồn, gặp được Phật lại bỏ đi, kế chịu mất mạng. Trống pháp vang rền mà họ không được nghe.
Vị cam lộ diệt khổ mà họ không được nếm. Do đó, vòng sinh tử cứ tiếp nối vô tận, trôi lăn mãi trong năm đường, không biết kiếp nào họ mới được độ.
Kế đó, Đức Phật từ mẫn nói kệ:
Ngộ chân lý, thanh tịnh
Thoát khỏi vòng sinh tử
Phật ra đời soi sáng
Trừ ưu khổ Hữu Tình.
Khó thay, sinh làm người
Khó thay, được sống thọ
Khó thay, đời gặp Phật
Khó thay, được nghe pháp.
Lúc Đức Phật nói kệ này, năm trăm Chư Thiên giữa Hư Không được nghe pháp mầu vô cùng hoan hỷ, chứng được quả Tu Đà Hoàn.
*
(Kinh Pháp Cú Thí Dụ – Hết Phẩm Hai Mươi Bốn)
vu viết
PHẬT THUYẾT KINH PHÁP CÚ THÍ DỤ
Phẩm Mười Chín – Phẩm Ác Hạnh – Thí Dụ Ba Mươi Chín
Phẩm này không đúng, bị lặp nhé ad.
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Tuệ Tâm đã sửa lại, cảm ơn bạn!