Pháp môn niệm Phật là Đại Lộ duy nhất ra khỏi sanh tử trong thời mạt pháp. Lý do là bởi pháp này dễ tu, không phân biệt sang hèn, trí ngu hay lợi độn, chỉ cần “nguyện thiết tin sâu trì danh hiệu Phật”, trên đến một đời, dưới đến mười niệm, nương nơi Tha Lực nhiếp hộ và tiếp dẫn của đức Phật A Di Đà là chắc chắn được vãng sanh, vĩnh viễn ra khỏi sanh tử luân hồi.
Sâu xa hơn, Đức Phật tuy thuyết tám vạn bốn ngàn pháp môn, nhưng nay đã sâu vào thời mạt, tà thần ác quỷ lộng hành chốn nhân gian. Chúng sanh nghiệp sâu chướng nặng, căn tánh hèn tệ. Người làm thiện thì ít, làm ác thì nhiều. Tâm đa phần trược loạn nên không cách chi huân tu được giới định huệ. Đời đã loạn, đạo cũng chẳng an. Tà đạo mọc như nấm sau mưa mà thiện tri thức như lông rùa sừng thỏ. Chúng sanh lấy khổ làm vui, cuồng loạn theo ngũ dục…Người có chí nguyện độ sanh thật chỉ biết cảm thán thở dài, chớ cũng chẳng biết phải làm sao!
- Tam vô lậu học giới Định Huệ.
- Từ bi là gì.
- Bố Thí là gì.
- Tham sân si là gì.
- Tự lực và Tha lực niệm Phật.
- Thế nào là phước huệ song tu.
- Ngũ Ấm Ma – Kinh Lăng Nghiêm.

*
Tôi lần đầu đọc Niệm Phật Thập Yếu, đến chuyện sư Thích Giám Không thì bất giác thở dài, tự nhiên cảm thương rơi nước mắt. Mãi nhiều năm về sau mới lờ mờ hiểu được căn nguyên của những xúc cảm ngày ấy…
Ngày nay duyên đọc được những lời gan ruột của Hòa Thượng Thích Trí Tịnh trong Đường Về Cực Lạc nên trích đăng lên đây. Nguyện có người đọc được mà sanh tâm tỉnh ngộ: “Tam giới như kiếp lửa thiêu đốt thế gian. Sanh tử luân hồ vô cùng đáng sợ! Sểnh một niệm sa vào thai lừa, bụng ngựa, hoặc trầm luân chịu khổ hình nơi địa ngục, chẳng biết đến bao nhiêu kiếp mới lại được thoát ra…”
Phật dạy: “Nếu có người nào đã phát nguyện, hiện phát nguyện, sẽ phát nguyện, muốn sanh về cõi nước Cực Lạc của đức Phật A Di Đà, thời các người ấy đều được chẳng thoái chuyển nơi Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác, và hoặc đã sanh về Cực Lạc rồi, hoặc đương sanh, hoặc sẽ sanh. Xá Lợi Phất! Vì thế các thiện nam tín nữ nếu có lòng tin nên phải phát nguyện sanh về cõi đó”.
Pháp Môn Niệm Phật: Đại Lộ duy nhất ra khỏi sinh tử trong thời mạt!
Thời gian qua, tôi từng tự nghĩ: Ta cùng thập phương chư Phật đồng một bản chơn giác tánh, đức Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật há chẳng từng dạy rằng: “Tất cả chúng sanh đều đầy đủ Như Lai trí huệ đức tướng” đó ư!
Từ khi sơ thỉ có thân, không phải là ta sau chư Phật. Tại sao chư Phật, các Ngài đã giải thoát tự tại, đủ vô lượng trí huệ công đức thần thông, mà ta hiện vẫn bị buộc ràng trong vòng sanh tử, đầy vô biên phiền não tội nghiệp khốn khổ? Phải chăng là do vì chư Phật sớm chứng ngộ bản chơn, còn ta mãi mê say trần dục! Thật là đáng hổ thẹn! Thật là đáng thống trách!
Tôi lại tự nghĩ:
Đã tự biết rồi, giờ đây ta phải kíp lo sao cho được giải thoát, và phải giải thoát nơi đời hiện tại này. Nếu trong đời hiện tại này mà chưa được giải thoát, đời sau quyết khó bảo đảm, và có thể vẫn loanh quanh mãi trong vòng luân hồi như những đời quá khứ thôi! Vì sao vậy? Có nhiều điều rất chướng ngại con đường giải thoát của ta ở đời sau:
*
1. Do phước lực tu hành hiện đời mà ta sẽ sanh lên các cõi trời ư? Trong kinh có lời: Chư thiên cõi Dục, vì cảnh ngũ dục quá thắng diệu dồi dào làm cho say mê. Lại không có sự thống khổ làm cho thức tỉnh, nên khó phát tâm chịu nhọc chịu khổ mà tu hành đạo hạnh. Hưởng phước vui mãi mà không tu, tất có ngày hết phước mà phải sa đọa. Còn chư thiên trong cõi Sắc và Vô Sắc lại vì mãi an trụ trong cảnh giới thiền định, khó tấn tu đạo giải thoát. Lúc sức thiền định đã mãn vẫn y nhiên làm kẻ luân hồi.
Vĩnh Gia Thiền sư nói: Người tu phước sanh lên các cõi trời sẽ chiêu vời quả khổ ở tương lai. Như bắn mũi tên lên hư không, khi sức đã mãn tên lại rơi xuống đất.
Đó là sanh lên cõi trời thời không bảo đảm giải thoát.
2. Ta sẽ được thân làm người nữa ư? Đui, điếc, câm, ngọng trên mặt địa cầu rất lắm kẻ. Mán, Mọi, dã man cũng nhiều người. Biết bao xứ không Phật, Pháp, Tăng. Nơi nơi đầy ngoại đạo tà giáo. Được thân người mà có một trong các điều trên đây tất khó mong tu hành chánh đạo, tất sẽ lạc vào tà ngoại.
*
Ngoài ra nếu ta có phước mà sẽ làm vua, làm quan, làm nhà triệu phú: “Sang giàu học đạo là khó.” lời Phật rành rành trong kinh Tứ Thập Nhị Chương. Hoặc giả đời trước có tu thiền quán mà được thông minh: “Thế trí biện thông” là một trong bát nạn. Đó là chưa kể đến không biết bao nhiêu người lợi dụng sự sang giàu tài trí để gây tạo những tội ác tày trời, mà ta thường nghe thường thấy trong đời…
Dầu cho thân người đời sau của ta, do căn lành mà ở ngoài những chướng nạn ấy. Nhưng theo lời Phật, Pháp càng ngày càng đi sâu vào thời mạt, bậc minh sư thiện hữu chân chính tu hành có đạo lực rất là khó có khó gặp. Thầy bạn giải thoát đã không, ai là người dẫn đường cho ta đắc đạo. Lại đương nhằm kiếp giảm, tuổi thọ con người càng lúc càng bớt lần. Đời sau tu hành chưa được gì rồi kế chết, đời thứ ba thứ tư sẽ ra thế nào? Ta sẽ đi vào đâu?
Thế là dầu được sanh làm người trở lại, cũng không thể bảo đảm là sẽ giải thoát.
*
3. Phật nói: “Chúng sanh được thân người như đất dính móng tay, còn sa vào ác đạo như đất toàn cõi đại địa”. Sau khi bỏ thân này, ta dám cả quyết là không đi xuống ư? kinh nói: “Phạm một tội nhỏ (kiết la) phải đọa địa ngục bằng tuổi thọ của Tứ Thiên Vương”. Huống là nghiệp chướng từ vô lượng đời đến nay khó có thể lường. E rằng “Cường giả tiên khiên”, một bước trật chân chắc chắn là lăn xuống đến đáy hố sâu. Đây là điều lo sợ cho đời sau mãi mãi trầm luân.
Ôi! Thân người khó được, Phật pháp khó được nghe. Nay ta do túc thế thiện căn nên được hưởng ít chút dư âm của Như Lai, võ vẽ biết đôi đường giải thoát, thật là đại hạnh! Thật là hy hữu! Ta còn chờ gì mà không thẳng bước tấn tu? Ta còn đợi chi mà chẳng kíp đoạn dòng sanh tử? Và cả nhân loại kia, cả mọi loài kia cũng đang nổi chìm trong biển khổ không bờ. Ta phải sớm thẳng đến Phật quả. Để rồi vận thuyền từ bi nguyện lực cứu vớt quần sanh, không thể dần dà được.
Rồi tôi tự gẫm:
Y cứ nơi Thánh giáo: Dứt sạch tam giới kiến tư hoặc mới siêu thoát luân hồi. Nếu phiền não còn mảy may, cội gốc sanh tử vẫn chưa đoạn. Đây là thông luận của Tiểu thừa và Đại thừa.
*
Riêng phần Đại thừa, được bảo đảm trên con đường giải thoát thành Phật, tất phải vào bậc tín tâm bất thoái làm đầu. Chứng bậc này, theo Khởi Tín Luận, phải là người đủ năng lực thiện căn huân tập, thâm tín nhân quả, chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành, phát Bồ đề tâm, đặng gặp chư Phật gần gũi cúng dường, tu Bồ tát hạnh. Tu tập như vậy mãi đến đủ một vạn đại kiếp, tín tâm mới thành tựu.
Ôi! Như thế thời thế nào? Ta là chúng sanh thời mạt pháp, tự thấy mình phước mỏng nghiệp dày, chướng sâu huệ cạn. Chí nguyện được giải thoát nội hiện đời của ta, chí nguyện đi thẳng đến viên mãn Phật quả của ta, có thể thành cảnh mộng ư?
Nhưng tôi tự an ủi:
Đức Phật Như Lai có dạy một phương tiện siêu thắng để bảo đảm sự giải thoát, mà cũng để bảo đảm vững chắc đường thành Phật cho tất cả chúng sanh:
Pháp môn Tịnh độ, Niệm Phật cầu sanh Cực Lạc thế giới!
Theo lời Phật, dầu là hạng cực ác mà chịu hồi tâm tu theo pháp môn này trong một thời gian rất ngắn (10 niệm) cũng được vãng sanh. Đã được vãng sanh thời là siêu phàm nhập Thánh, thoát hẳn sanh tử, bất thoái Vô thượng Bồ đề.
Nương pháp môn này, ắt là ta sẽ được toại bổn nguyện: Giải thoát, thành Phật, độ sanh. Người cực ác tu còn thành tựu thay, huống ta chưa phải là kẻ ác!
*
Từ ngày ấy, tôi lập chí kiên quyết nơi Tịnh độ và cố gắng thực hành. Tôi giao phó pháp thân huệ mạng mình cho Đức Từ Phụ A Di Đà Phật. Tôi coi cõi Cực Lạc là gia hương của mình, bớt lần sự duyên để chuyên tâm niệm Phật…
Dầu rằng sau khi thành Phật, sự độ sanh mới hoàn mãn cứu cánh, nhưng lòng lợi tha thúc giục, nên cũng tùy phần, đương lúc cố lo tự độ, đồng thời khuyến tấn người hữu duyên. Muốn tất cả chúng sanh đều được giải thoát như mình, mong mọi người tấn hóa trước mình. Đó là thân tâm của bần tăng này vậy.
Vì thế nên tôi không quản vụng về quê dốt, gom góp những chỗ những nơi chỉ dạy về pháp môn Tịnh độ của Phật, Bồ tát và Cổ đức, trong các kinh các Luận chính thức, cùng diễn thuật các sự tích của tăng, tục, tứ chúng vãng sanh ở những bộ sách chánh truyền, mà tổ hợp thành bộ “Đường về Cực Lạc” này.
“Đường về Cực Lạc” là con đường pháp dẫn ta và tất cả chúng sanh từ xứ ác trược Ta bà về đến thế giới thanh tịnh Cực Lạc. Cũng chính là “pháp môn Tịnh độ” nói bằng một cách khác đấy thôi.
*
Bộ này chỉ là công trình sưu tập. Vì muốn thủ tín và để giới thiệu các kinh sách Tịnh độ với mọi người. Cho nên mỗi bài, mỗi đoạn tôi đều dẫn rõ trích ở bộ kinh nào, bộ luận nào, hay bộ sách nào. Trong đây dầu cũng có những chỗ phải sửa đổi đôi chút để chỉnh đốn cho liền đoạn. Hoặc tôi có đổi lời cho xuôi câu, nhưng tuyệt hẳn không đổi ý.
Có thể tín nhiệm rằng: Bộ sách này là lời của Phật, của chư Bồ tát, của Cổ đức, hoàn toàn không phải là ý riêng của bần tăng này. Tôi còn muốn đặt gì thêm cho thành thừa, một khi mà lời Phật ý Tổ đã quá đầy đủ trong muôn kinh vạn luận. Vả lại kiến thức của hạng phàm đâu sánh được với trí huệ của bậc Thánh! Giả hoặc có chỗ tôi đưa thêm, như những đoạn “lời phụ” chẳng hạn. Bần tăng chỉ diễn thuật lại lời của bài trước cho rõ nghĩa, nhấn mạnh điểm quan trọng, ghi nhắc điều khẩn yếu, hay khuyến khích sách tấn, hầu giúp đôi phần lợi ích cho mọi người trong lúc xem lúc đọc mà thôi.
*
Về phần lược sử của các nhà tu Tịnh độ được vãng sanh, tôi chọn lấy những truyện tích có ghi rõ công hạnh tấn tu, hay lời chỉ dạy xác đáng, để có thể làm quy giám cho những người phát tâm tu hành, cùng giúp thêm hạnh giải cho người đọc.
Đọc kỹ toàn bộ sách này, ngoài sự lợi ích lớn là được hiểu rõ Tịnh độ và pháp môn Tịnh độ. Được phát khởi tín, hạnh, nguyện nếu ta đã phát. Thành tựu tín, hạnh, nguyện nếu đã tăng trưởng và viên mãn nếu đã thành tựu. Ta lại có thể dùng đây làm ông bạn tốt chỉ chỗ phải, răn điều quấy trong khi ta hành đạo. Vì những căn trí, tâm tánh, những trường hợp, cảnh duyên, những sự thuận trơn hay những điều thắc mắc của mỗi người trong chúng ta, không nhiều thời ít, quyết định là có trúng vào các truyện tích trong bộ này.
Tôi chí thành cầu nguyện bộ sách này sẽ đem kết quả tối thắng lại cho tất cả mọi người, cho tất cả chúng sanh đúng như tên của nó: “Vãng sanh Cực Lạc, trụ bậc bất thoái Vô thượng Bồ đề”.
Pháp môn niệm Phật là Thắng phương tiện của Như Lai
Tất cả chúng sanh đều sẵn đủ trí huệ đức tướng như Phật không khác. Chỉ vì trái giác tánh theo trần lao, nên toàn thể trí đức chuyển thành vô minh phiền não. Rồi thuận theo phiền não gây tạo những nghiệp hữu lậu kết thành những quả báo sanh tử trong tam giới. Từ quả báo sanh tử sanh phiền não rồi lại gây nghiệp hữu lậu… Vì cớ ấy nên chúng sanh từ vô thỉ đến nay, trải vô lượng vô biên kiếp chịu khổ mãi trong vòng luân hồi sanh tử.
Vì lòng đại bi, đức Phật xuất thế thuyết pháp độ sanh. Nguyên bổn tâm của Phật chỉ muốn tất cả chúng sanh đều thoát hẳn sanh tử luân hồi, chứng viên mãn Phật đạo mà thôi. Song vì chúng sanh căn tánh lợi độn không đồng, trí ngu sai khác. Cho nên đức Phật phải chiều theo cơ nghi mà giáo hóa. Do đó nên pháp môn của Phật nhiều đến vô lượng.
Với chúng sanh hạng lợi căn đại trí, thời đức Phật dạy Phật thừa để đặng liền viên Phật quả. Như Thiện Tài trong pháp hội Hoa Nghiêm, Long Nữ nơi đạo tràng Diệu Pháp…
Với chúng sanh hạng căn trí kém, thời đức Phật giảng Bồ tát thừa, Duyên giác thừa và Thanh văn thừa. Để cho hạng ấy lần lượt tu tập, tuần tự chứng quả.
*
Với chúng sanh trình độ quá thấp, thời đức Phật nói Thập thiện Ngũ giới, Thiên thừa và Nhơn thừa. Cho hạng ấy nương theo để khỏi sa đọa vào ác đạo, đặng còn thân nhơn thiên mà vun bồi thiện căn lần lần. Tương lai nương nơi căn lành ấy mà tấn tu Thánh đạo. Hoặc học Bồ tát thừa tu lục độ vạn hạnh mà chứng pháp thân. Hoặc y theo Duyên giác thừa hay Thanh văn thừa ngộ duyên sanh cùng Tứ đế mà đặng đoạn phiền não chứng Niết bàn…
Tất cả những pháp môn ấy, bất luận là Đại thừa hay Tiểu thừa, Tiệm giáo hay Đốn giáo, nơi hành giả đều phải tự lực tu tập cho đến đoạn thật hết phiền não mới ra khỏi vòng sanh tử luân hồi. Nếu kiến hoặc tư hoặc còn chừng mảy tơ thời cội gốc sanh tử vẫn chưa dứt hẳn. Như tam quả Thánh nhơn (A na hàm) sau khi sanh lên Bất Hoàn Thiên, còn phải trải qua nhiều thời gian mới chứng quả A la hán. Chứng A la hán rồi mới là thật dứt hẳn cội gốc sanh tử.
Nhưng A la hán chỉ là bậc Thánh Tiểu thừa. Các Ngài còn cần phải hồi tâm tu Đại thừa mà cầu Phật đạo: Rèn bi nguyện hiện thân trong lục đạo. Tu hành lục độ vạn hạnh, trên cầu thành Phật, dưới cứu khổ mọi loài, lần lượt chứng các bậc: Thập Trụ, Thập Hạnh, Thập Hồi Hướng, Thập Địa và Đẳng Giác Bồ tát. Bậc Đẳng Giác lại phải dùng Kim Cang trí phá một phần sanh tướng vô minh, mới viên mãn chủng trí mà chứng Phật quả (Diệu giác).
*
Giáo pháp của đức Phật chỉ dạy, từng bậc tu chứng từ phàm lên Thánh, từ Thánh đến Phật, quyết không thể vượt ngoài tuần thứ kể trên.
Đức Bổn sư của chúng ta biết rằng nếu chúng sanh chỉ dùng tự lực để liễu sanh thoát tử, siêu phàm nhập Thánh thời rất khó đặng, nên ngoài vô lượng pháp môn chỉ thuộc tự lực, Ngài dạy một pháp môn tự lực nương tha lực rất viên đốn, rất huyền diệu, dễ thực hành mà thành công cao, dùng sức ít mà mau có hiệu quả, tất cả căn cơ đều hợp, tất cả Thánh phàm đồng tu. Chính là Pháp môn Tịnh độ, niệm Phật cầu vãng sanh vậy.
Do vì đức Phật A Di Đà có bổn thệ nguyện lực nhiếp thủ chúng sanh niệm Phật. Nên người dùng tín nguyện mà niệm Phật (tự lực) thời cảm thông với nguyện lực của Phật. Nương nguyện lực của Phật nhiếp thủ (tha lực) liền đặng siêu thoát sanh tử luân hồi mà sanh về Cực Lạc Tịnh độ. Đã được vãng sanh tức là cao thăng vào bậc Thánh lưu bất thoái, nên gọi là rất viên đốn, rất huyền diệu và thành công cao.
Nơi pháp môn này, phương pháp thực hành rất giản tiện, mọi người đều có thể tùy phần tùy sức mà hành đạo. Chỉ cần chỗ tu cho đúng pháp thời chắc chắn là thành tựu cả. Cho nên gọi là dùng sức ít, dễ thực hành và mau có hiệu quả. Tổ Thiện Đạo cho rằng nghìn người tu không sót một. Vĩnh Minh Đại sư công nhận là mười người tu, được cả mười…
*
Với Pháp môn Tịnh độ này: Không luận là kẻ trí hay ngu. Không luận là tăng hay tục. Không luận là sang giàu hay nghèo hèn. Không luận là già trẻ nam nữ, không luận là sĩ, nông, công, thương… Tất cả các giới trong xã hội đều có thể tu tập và đều có thể thành tựu được cả.
Văn Thù Bồ tát nói: Các môn tu hành không môn nào qua môn niệm Phật. Niệm Phật là vua trong các pháp môn.
Đức Quán Thế Âm bảo: Tịnh độ pháp môn hơn tất cả hạnh khác.
Mã Minh Đại sĩ cho rằng: Chuyên tâm niệm Phật là phương tiện siêu thắng của đức Như Lai.
Long Thọ Tôn giả nói: Niệm Phật tam muội có đại trí huệ, có đại phước đức. Hay đoạn trừ tất cả phiền não, hay độ được tất cả chúng sanh. Niệm Phật tam muội hay sanh vô lượng tam muội cho đến Thủ Lăng Nghiêm tam muội.
Giác Minh Diệu Hạnh Bồ tát nói: Pháp môn niệm Phật là tâm tông của chư Phật, là con đường giải thoát tắt nhứt của mọi loài.
*
Ấn Quang Đại sư từng nói: Vì nương Phật lực nên tất cả mọi người: Không kể là nghiệp hoặc nhiều hay ít. Không kể là công phu hành đạo cạn cùng sâu. Miễn tin cho chắc, nguyện cho thiết, thời quyết muôn người tu muôn người vãng sanh không sót một. Còn nếu là bậc đã đoạn hoặc chứng nhơn mà cầu vãng sanh thời đốn siêu Thập Địa. Bậc Thập Địa mà cầu sanh thời mau viên Phật quả. Vì thế nên Văn Thù, Phổ Hiền, Mã Minh, Long Thọ v.v… các đại Bồ tát đều nguyện vãng sanh. Đến như những kẻ tạo ác cả đời sắp đọa địa ngục, hồi tâm niệm Phật cũng được giải thoát, như các ông: Trương Thiện Hòa, Trương Chung Húc, Hùng Tuấn, Duy Cung v.v…
Hạng người phạm tội ác ấy mà còn được thành tựu, huống là những người chưa quá ác, huống là những người lành!
Do đây nên thấy rằng Pháp môn Tịnh độ này nhiếp cả Thánh phàm, nhiếp cả thiện ác, nhiếp cả chúng sanh. Như biển lớn gồm thâu muôn dòng vậy.
Vì Pháp môn Tịnh độ với chúng sanh có sự lợi ích rộng lớn như thế. Cho nên muôn kinh vạn luận luôn luôn nhắc đến, chư Thánh chư Hiền đồng nguyện cùng về.
Thật là:
Cửu giới chúng sanh rời pháp môn này thời chẳng thể viên thành Phật quả. Thập phương chư Phật bỏ pháp môn này quyết không thể độ khắp quần sanh.
Trong kinh Đại Tập, đức Phật có lời huyền ký: “Thời mạt pháp, muôn ức người tu hành, khó có một người được giải thoát. Chỉ nương nơi pháp môn niệm Phật mà được thoát khỏi luân hồi”.
*
Đó là Phật bảo chúng ta phải tín hướng và thực hành pháp môn Tịnh độ này vậy. Chúng ta há chẳng phải là người thời mạt pháp đó ư!
Vì những lẽ như trên mà biết rằng:
Ngoài môn niệm Phật cầu sanh Tây phương Cực Lạc thế giới, quyết định chúng ta hiện đời không thể siêu sanh thoát tử được. Còn đúng theo pháp môn niệm Phật cầu sanh này mà tu, chắc chắn một đời hiện tại này chúng ta đặng vãng sanh Cực Lạc Tịnh độ và bảo đảm trên đường thành Phật.
Tổng quát rằng: “Thật vì sanh tử phát Bồ đề tâm, dùng tin sâu và nguyện thiết mà chuyên trì hồng danh A Di Đà Phật”. Đây là tông thú chủ chánh của pháp môn Tịnh độ này. Tâm hạnh đúng theo đây gọi là tu đúng pháp.
Khi chúng ta được nghe giáo pháp của đức Phật dạy về môn Tịnh độ, chúng ta tự nghĩ rằng: Cõi Ta bà là chốn ngũ trược ác thế, tam giới như nhà lửa. Cõi Dục mà chúng ta hiện ở đây khác nào một cái hố sâu đầy sình. Ta và mọi người cho đến muôn loại, hiện tại cũng như dĩ vãng, nhiều đời nhiều kiếp mang lấy không biết bao nhiêu là sự thống khổ trong vòng sanh tử luân hồi. Ngày nay, ta được thân làm người, lại được nghe biết pháp môn giải thoát mau tắt siêu thắng. Ta phải kịp quyết chí y pháp tu hành. Để mình và mọi người đồng thoát ly sanh tử khổ, đồng chứng chơn thường lạc”. Đây là “Thật vì sanh tử mà phát Bồ đề tâm” vậy.
*
Rồi ta tự nhận rằng: Thân cùng cảnh ở Ta bà này đủ điều chướng đạo: Dễ sanh phiền não, dễ đắm nhiễm, dễ gây ác nghiệp. Nội những sự già, bệnh, chết, vô thường thiên biến cũng đủ ngăn trở con đường giải thoát của ta. Còn thân cùng cảnh ở Cực Lạc rất là lợi đạo: Thường được thấy Phật, luôn nghe pháp âm nên tâm thanh tịnh mà định huệ thành. Ở chung với chư Đại Bồ tát thượng thiện nhơn thời Thánh nghiệp ngày tăng, chánh hạnh ngày tấn. Không già không bệnh, thọ mạng vô lượng vô biên a tăng kỳ kiếp. Nội một đời một thân thẳng lên đến bậc Đẳng giác bổ xứ thành Phật.
Ta lại nhận định: Nguyện lực của Đức Từ Phụ A Di Đà Phật rộng lớn bất tư nghị. Nay ta đúng theo pháp môn niệm Phật cầu sanh Tịnh độ mà tu. Quyết đặng Phật nhiếp thọ, quyết đặng vãng sanh. Đã đặng vãng sanh tức là trụ bậc Bất thoái mau thành Phật đạo. Chỉ có nguyện lực của Phật là chiếc thuyền từ có thể đưa ta ra khỏi biển khổ thôi! Chỉ có cõi Cực Lạc là đại học đường có thể đem ta đến bờ Đại Giác thôi!
Tự nhận như thế rồi bền chặt một lòng: Nguyện thoát ly Ta bà ác trược, như người tù muốn ra khỏi ngục tối không chút quyến luyến. Nguyện về đến Cực Lạc thanh tịnh, dường như trẻ thơ đi lạc mong mỏi được về nhà không chút dần dà.
Nhận định như vậy, lập nguyện như vậy, đó là “Tin sâu cùng nguyện thiết” đấy.
*
Bắt đầu từ đây cho đến trọn đời, tùy trường hợp, tùy hoàn cảnh, tùy sức tùy phần, chí tâm trì niệm sáu chữ hồng danh “Nam mô A Di Đà Phật”. Coi đó như là một công vụ hết sức khẩn yếu phải tận lực mà làm. Nếu là người rảnh rang vô sự thì ngày liền đêm. Lúc đi đứng cũng như lúc ngồi nằm, giữ chặt chánh niệm, Phật không rời tâm, tâm không rời Phật. Hoặc niệm ra tiếng hoặc niệm thầm, nhiếp cả sáu căn, Phật hiệu nối luôn, đây là tương tục chấp trì. Niệm như vậy lâu lâu sẽ tự chứng tam muội. Hiện tiền thấy Phật thọ ký, lâm chung cao thăng thượng phẩm.
Còn nếu là người đa đoan công việc: Việc nước, việc nhà v.v… không nhiều giờ rảnh, thời nên tối và sáng sớm, thực hành phương Thập niệm. Nếu giữ mãi trọn đời không sót không bỏ cũng được vãng sanh. Vì đức Từ Phụ có bổn nguyện: “Chúng sanh ở mười phương nghe danh hiệu ta rồi chí tâm tin muốn, nguyện sanh về cõi nước của ta nhẫn đến mười niệm, nếu chúng sanh ấy không được sanh, thời ta không ở ngôi Chánh giác”.
Ngoài ra những người nào ở vào trường hợp chặng giữa, thời châm chước phân thời định khóa mà thọ trì. Tất cả đều phải cung kính, chí tâm, kỹ chắc trong lúc trì niệm, là điều kiện khẩn yếu. Hành trì như vậy gọi là “chuyên trì Hồng danh A Di Đà”. Đây cũng gọi là chánh hạnh niệm Phật.
*
Người niệm Phật cầu sanh Tây phương Cực Lạc thế giới còn cần phải làm những điều lành: Có lòng từ bi giới sát hộ sanh. Bố thí, cứu tế, trì trai, giữ giới. Hiếu thảo cha mẹ, kính thờ Sư trưởng. Hộ trì Tam bảo, lợi mình lợi người. Dẹp lòng ngã mạn tham sân, thêm lớn hòa vui nhẫn nhục. Sâu tin nhơn quả, mở mang chánh kiến… dùng đây làm trợ hạnh.
Tín nguyện đã có, chánh trợ đã đủ, đến lúc lâm chung, chắc chắn được đức Từ Phụ cùng Thánh chúng thừa bổn nguyện lực đích thân đến tiếp dẫn vãng sanh Cực Lạc.
Dầu Tín, Nguyện và Hạnh phải đủ cả ba mới được vãng sanh. Như cái đảnh ba chân, thiếu một thời ngã, nhưng nên hiểu thêm rằng: Được vãng sanh là do lòng tin sâu chắc, chí nguyện cho tha thiết để cảm thông với nguyện lực của Phật. Còn nơi công hạnh: Ít thời quả thấp, nhiều thời phẩm cao. Do vì công hạnh không hạn cuộc mà chú trọng nơi tín và nguyện như vậy. Cho nên đoạn trước có nói: “Tất cả người trong tất cả các giới ở xã hội đều có thể thực hành và đều có thể thành tựu được cả.” Vì tín sâu và nguyện thiết hạng người nào cũng có thể lập được. Thập niệm niệm Phật ở trường hợp nào cũng đều thực hành được…
( Pháp môn niệm Phật – Theo Đường Về Cực Lạc )
Tuệ Tâm 2022.
Hiến Đinh viết
Dạ thưa sư Tuệ Tâm, con hiện nay đang thất nghiệp và con rất khổ tâm vì vấn đề này. Sư cho con hỏi con có thể dùng việc tu tập như niệm Phật, trì chú… rồi hồi hướng giúp con giải quyết vấn đề này được không ạ? Xin sư giải đáp giúp con
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Được bạn ạ! Tuệ Tâm đã từng chứng kiến nhiều người nhờ phát tâm tu tập mà chuyển đổi được số phận. Trong số ấy có nhanh có chậm, nhưng không ai không được Tam Bảo rủ lòng từ gia bị. Chúng sanh nơi cõi Ta Bà này do nghiệp lực mà sanh ra nên không ai là không có khổ. Kinh dạy đại ý: “Cầu vợ được vợ, cầu con được con, cầu giàu sang được giàu sang, cầu phú quý được phú quý, cho đến cầu Bồ Đề được Bồ Đề…” Nay bạn đang trong nghịch cảnh ấy là do nhân tiền kiếp chớ chẳng phải do duyên hiện tại, nên an nhẫn sám hối rồi chí tâm niệm Phật hồi hướng công đức cho Pháp giới chúng sanh. Nếu kiên trì thực hành thì trong vô hình luôn được Tam Bảo và chư Hộ Pháp âm thầm gia bị, nếu có khổ cũng không đến nỗi nào lắm. Một thời gian sau nghiệp tiêu trí rạng, chướng tận phước tăng. Đến lúc ấy, những phước báo thế gian như giàu sang, vinh hiển…không cầu mà tự được.
Tuy nhiên phải chí tâm thực hành, chớ giải đãi nay có mai không. Phải rõ ràng rằng nghiệp mình nặng như núi tu di, muốn xoay chuyển ắt cần phải mất một thời gian lâu dài, không thể một sớm một chiều mà xong được. Nhiều người không hiểu lẽ này, niệm Phật, trì chú được dăm bữa nửa tháng, chẳng thấy gì rồi bỏ luôn không hành trì. Nhiều vị còn mê tín cầu cúng nơi quỷ thần, rốt cuộc khổ càng chồng thêm khổ!
Khuyên bạn nên chuyên tu niệm Phật, nếu có thể ăn chay và kiêng ngũ vị tân thì cảm ứng sẽ rất nhanh: Ngày chia hai thời, sáng sớm khoảng 5h và tối trước lúc đi ngủ, niệm Phật lấy 1 giờ. Trước tụng nghi thức này, sau ngồi niệm. Thời gian còn lại trong ngày, dù bận hay nhàn, dù ở đâu lúc nào, hễ nhớ ra thì niệm “Nam mô A Di Đà Phật”. Niệm thầm hay niệm ra tiếng đều được, công đức như nhau. Như khi có người không tiện hoặc lúc ở nơi bất tịnh như nhà cầu hay nằm ngủ thì niệm thầm trong tâm, lúc chẳng ảnh hưởng đến ai thì niệm ra tiếng. Cách niệm Phật tại nhà ở đây. Ngoài ra bạn tham khảo thêm cách mà Ngài Viên Liễu Phàm thay đổi vận mệnh của mình để nắm rõ hơn nhé.
Cầu mong Tam Bảo gia bị cho bạn sớm được an vui. Nam mô A Di Đà Phật!
Hiến Đinh viết
Dạ con cảm ơn sư Tuệ Tâm, con sẽ cố gắng hành trì .
Nam mô A Di Đà Phật!
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật.
Hi viết
Tháng bảy âm lịch là những người dưới cõi âm được lên đây phải không ạ và tháng này có cần kiêng kị gì không tuệ tâm
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Tháng 7 là tháng Vu Lan Báo Hiếu, là thời gian mà nhân gian vì Tổ Tiên mà rộng làm những việc thiện lành. Do đó đây là tháng tốt lành bậc nhất trong năm, không phải tháng cô hồn như đám mê tín dị đoan truyền bá xằng bậy! Địa ngục là nơi được cảm thành bởi nghiệp lực của chúng sanh. Chúng sanh trong cõi ấy trừ phi trả hết tội báo, hoặc được người thân tổ chức cúng dường Thập Phương Tăng, theo nghi Vu Lan Bồn, hồi hướng công đức cho thì mới thoát ra. Ngoài hai cách đó ra thì không cách chi ra khỏi được. Cho nên chuyện mở cửa địa ngục trong tháng 7 chỉ là những lời tà vạy, do bọn cúng bái bất lương bày ra để kiếm cơm đó thôi.
Mà cõi âm theo quan niệm dân gian, thực ra là cõi Ngạ quỷ, không phải Địa Ngục đâu, chớ nhầm lẫn nhé! Chúng sanh cõi Ngạ quỷ sống chung với loài người, chỉ khác chiều không gian nên ta chẳng nhìn thấy họ mà thôi. Trên web có nhiều bài về chủ đề này, bạn tìm đọc cho rộng mở kiến văn!
Hi viết
Nam mô A Di Đà Phật !
Hiếu viết
Chào sư Tuệ Tâm. Tôi lên trang web này đọc nhiều bài của sư viết và muốn bái sư làm sư phụ, hướng dẫn tu hành pháp môn Tịnh Độ. Cho hỏi sư có nhận đệ tử không ạ?
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Tuệ Tâm chỉ là hàng phàm phu, nghiệp sâu chướng nặng, ngoài niệm Phật cầu vãng sanh ra thì có biết gì đâu! Bởi độ mình còn chưa xong nên từ ngày học Phật đến nay chưa từng khởi một niệm làm thầy của bất kỳ ai. Đa phần các bài viết trên web này đều là trích dẫn từ kinh sách và lời dạy của chư Tổ, Tuệ Tâm thấy lợi lạc cho người sơ cơ học Đạo nên quên mất trí mình hèn tệ, gượng gạo biên tập thành các chủ đề mà đăng lên đó thôi.
Pháp môn Niệm Phật công đức lớn và dễ hành trì bậc nhất trong muôn pháp. Chư Tổ bảo: “Pháp này không có chi đặc biệt, chỉ trọng yếu ở nơi nguyện thiết tin sâu mà trì niệm danh hiệu, không tu tạp thêm bất kỳ môn nào là chắc chắn được vãng sanh, vĩnh viễn ra khỏi luân hồi.” Tu tập hằng ngày của Tuệ Tâm cũng chỉ gói gọn trong 3 bài viết:
1. Cách niệm Phật tại nhà.
2. Niệm Phật Tông Yếu – Pháp Nhiên Thượng Nhân.
3. Nghi thức niệm Phật – Pháp sư Huệ Tịnh Soạn.
Nếu bạn muốn có thể tham khảo thời khóa của Tuệ Tâm như thế này:
1. Ngày cố định thời khóa 2 lần, mỗi lần 1h. Sáng bắt đầu từ 5h và tối bắt đầu từ 9h30. Trước tụng nghi thức sau niệm Phật 1h. Đọc bài kệ hồi hướng công đức rồi lui ra.
2. Trong ngày dù bận hay nhàn, dù ở đâu, lúc nào, hễ nhớ ra thì niệm “Nam mô A Di Đà Phật”. Những việc như phóng sanh, cầu siêu, từ thiện…tùy duyên tùy phận mà làm, tâm không chấp trước.
Nam mô A Di Đà Phật.
Nguyễn viết
Thưa tuệ tâm!
Cho mình hỏi là hiện tại mình 24t có gia đình và con nhỏ, mình đang bắt đầu tìm hiểu theo pháp môn niem phật vì con nhỏ nên hiện tại mình đang chép hồng danh phật
Cho mình hỏi là pháp môn niem phật để vảng sanh thì mình có phải quy y tam bảo không?
Xin tuệ tâm giải đáp
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Vãng sanh Cực Lạc trọng yếu ở nơi tín nguyện và hạnh. Trong ba món tư lương ấy thì tín và nguyện là quan trọng bậc nhất. Chi cần bạn nắm chắc không nghi rằng: “Mình niệm Phật là thuận theo bản nguyện của Phật A Di Đà, chắc chắn được vãng sanh.” Giữ chắc điều ấy ở trong tâm, không để trước tác của người khác làm cho lung lay, không để các pháp sư giảng kinh làm cho thối chuyển, rồi hằng ngày tùy duyên tùy phận mà niệm Phật thì chắc chắn được vãng sanh, không phụ thuộc vào chuyện bạn quy y hay không quy y!
Về quy y thì vẫn nên quy y Tam Bảo, bởi lợi ích quy y và thọ ngũ giới vô cùng lớn lao. Khi bạn trở thành Phật tử thì trong vô hình luôn được chư Phật cùng chư Hộ Pháp âm thầm che chở bảo vệ, các hạng ma quỷ tạp nhạp trên nhân gian không cách chi làm chướng ngại bạn được. Bạn xem bài này để nắm rõ hơn nhé: Quy y Tam Bảo là gì.
Nam mô A Di Đà Phật.
Nguyễn viết
Dạ Nam mô a di đà phật
Mình muốn quy y tam bảo thì ở chua nào cũng được hay sao ?
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Chùa nào cũng được bạn ạ. Tuy nhiên trong thời mạt pháp ngày nay, bạn nên quy y tại chùa nào mà ở đó quý Thầy/cô tu Tịnh Độ.