Sinh nghề tử nghiệp, những người gieo nhân cực ác thường chuốc lấy cái họa sát thân ngay trong hiện kiếp. Cũng đồng là ăn thịt chúng sanh, nhưng có những người chẳng chút từ bi, nghĩ ra nhiều cách man rợ, cốt chỉ để vừa cái miệng tham lam của mình. Họ đều cho vậy là ngon, là độc lạ mà chẳng biết rằng: Giết vật càng man rợ bao nhiêu, lúc chịu báo ứng cũng phải chịu cái chết y chang như vậy.
Hai câu chuyện nhân quả báo ứng dưới đây, không biết có ai đọc được mà sanh tâm tinh ngộ?!
- 10 Điều quan trọng Phật tử tại gia cần biết.
- Thập thiện nghiệp là gì.
- Tam giới là gì.
- Âm đức là gì.
- Thiên ma là loại ma gì.
- 10 chuyện tâm linh có thật.
- 10 chuyện nhân quả báo ứng có thật
Sinh Nghề Tử Nghiệp – 1. Chuyện Người Bán Rắn Mối
Trong Nhân quả báo ứng hiện đời – Ni sư Hạnh Doan dịch, câu chuyện này được Ni sư đặt tiêu đề là “Bán rắn mồi”: “Ngô tiên sinh là Hoa kiều ở Thái Lan, là thương nhân thu mua thổ sản, do nguồn vốn ít, nên chỉ có thể mua liền bán ngay, vì vậy lợi nhuận không nhiều.
Gần đây cỏ người giới thiệu ông thu mua rắn mối, lợi nhuận rất cao. Nhưng Ngô tiên sinh chỉ làm có ba tháng thì không chịu làm nữa.
Bạn bè đều tiếc cho ông, gặp việc có lời cao mà không chịu tiếp tục, lại cam tâm đi làm những việc kiếm lời ít oi như thu mua hành tỏi…
Nhưng Ngô tiên sinh vẫn không hề tiếc, ắt hẳn là có nguyên nhân.
Vi sao thu mua rắn mối lợi nhuận hết sức cao? Thế thì phải bàn từ món “Rượu tắc kè đại bổ”.
Trong bản thảo của danh y Lý Thời Trân ngày xưa có viết: “Tắc kè bỗ phế, ích khí, bổ thân, ích tinh huyết, định suyễn, ngưng ho.
*
Đông y trị đàm suyễn đều dùng tắc kè làm thuốc chính, nhân đó mặt hàng dễ bán trên thị trường là rượu tắc kè đại bổ.
Tắc kè được mua về bào chế với thuốc và ngâm rượu, nhu cầu ngày càng tăng, tắc kè bị bàt quá mức hầu như sắp tuyệt chủng. Thế là niệu thuốc bèn cho dùng rắn mối thay thế tắc Kè. Bây giờ ờ Trung Quốc rắn mối bị bắt cũng gần tuyệt chủng. Cho nên nhà thuốc bèn chuyển hướng thu mua rắn mối ở Thái Lan. Nông dân miên đông bắc Thái Lan những lúc rảnh vụ mùa thì xúm nhau đi bắt rắn mối để gia tăng thu nhập.
Có người thậm chí bỏ luôn nghề nông, chuyển sang nghề bắt rắn mối làm giàu. Trong đây có nhà Tố Vượng là bằng chứng điển hình.
Vợ chồng Tố Vượng và con trai, tổng cộng là ba nhân khẩu, ngày xưa họ rất nghèo, phải thuê ruộng mà làm. Nhưng từ khi chuyển qua nghề đi bắt rắn mối rồi, thì trong vòng ba năm ngắn ngủi, họ đã có hơn mười mấy mẫu đất, còn mua được một xe vận tải nhỏ. Có lợi nhuận hậu hĩnh như thế này, dân làng đều ham, thế là phong trào bắt rắn mối dâng cao như thủy triều.
*
Nhưng mà nông dân mỗi ngày có bắt nhiều lắm thì chỉ được hơn mười con rắn mối. Trong khi Tố Vượng giàu có thấy rõ, y còn có tiền gởi ngân hàng. Bởi vì ngoài việc tự bắt rắn mối ra, Tố Vượng còn thu mua rắn mối sống của dân làng bắt được đem về sấy khô, sau đó mới bán đì. Số rắn mối chết trong tay gia đình Tố Vượng không thể nào đếm xuể
Có hai nguyên nhân thúc đầy Ngô tiên sinh bỏ nghề thu mua rắn mối.
Nguyên nhân thứ nhất: Hôm nọ Ngô tiên sinh tình cờ đi ngang qua nhà Tố Vượng, chứng kiến cảnh Tố Vượng làm rắn mối khô.
Rắn mối sống được y bắt và thu mua đem về. Sau đó dùng dao mổ bụng, moi nội tạng, lúc này rằn mối vẫn chưa chết. Tố Vương bèn dùng que tre vót nhọn đâm xuyên qua miệng nó thẳng tới đuôi, khiến nó không ngừng giẫy dụa, đôi mắt mở to nhìn trừng trừng vào người. Sau đó Tố Vượng mới đem rắn mối đi phơi nắng. Khi Ngô tiên sinh chứng kiến hoạt cảnh tàn nhẫn này, ông không khỏi rùng mình bèn quay đầu đi thẳng, không dám ngó lại nữa.
*
Nguyên nhân thứ hai: Vào tháng ba năm nọ, nước Thái Lan hằng năm có lễ tát nước, toàn quốc đều được vui chơi. Hôm đó Ngô tiên sinh từ Thanh Mại (Chiang mai) về Băng Cốc, khi qua con đường đèo vùng núi, ông chứng kiến mỏt tai nạn bi thảm. Chiếc xe vận tải nhỏ bị lật nhào xuống vực sâu ven lộ, hiện trường có ba người chết, đó là gia đinh Tố Vượng, gồm hai vợ chồng và đứa con trai.
Hôm đó mặc dù là lễ tát nước, nhưng Tố Vương vẫn không nghỉ làm, tiếp tục lái xe đi thu mua rắn mối, kết quả cả nhà bị tai nạn ngay trên con đường đèo, xe hàng hóa lật nhào xuống vực sâu.
Vợ con Tố Vượng bay ra khỏi xe, chết không toàn thây. Lúc chết mắt vẫn còn giương to, trợn trừng, giống như đôi mắt rắn mối lúc chết vậy. Càng kinh khủng đến không dám nhìn nữa là bản thân Tố Vượng, y từ trong xe bay ra nhanh như đạn bắn, không nghiêng không lệch lai nhè rơi xuống đúng ngay cọc cây trúc nhọn mà công nhân sửa đường vừa chặt phía vực sâu ven đường. Tố Vượng bị cây xuyên thẳng qua miệng tới hậu môn, thảm trạng giống y như Tố Vượng đã làm với những con rắn mối.
Ngô tiên sinh tận mắt chứng kiến thảm cảnh cả nhà Tố Vượng chết quá kinh khiếp, ông sợ đến nổi gai ốc cùng minh, chi biết buột miệng nói: – Báo ứng! Đúng là báo ứng!
Từ đó ông bỏ hẳn nghề liên quan đến mua bán động vật.
Sinh Nghề Tử Nghiệp – 2. Thịt Rùa Ngon
Người Thượng Hải có câu đầu môi như thế này: “Hiện thế báo” nghĩa là việc làm trong hiện tại, trả báo đến ngay hiện đời, chẳng đợi sang kiếp sau mới báo.
Ở Thượng hải có Vương tiên sinh, bình thường rất ưa ăn thịt rùa, nhưng cách chế biến thức ăn của ông rất khác người. Ông chế nước ngập nồi, dùng nắp đậy kín nồi (trung tâm nắp có khoét một lổ hồng to cở đầu rùa), ông bỏ rùa sống vào, sau đó mới đun lửa.
Khi nước trong nồi dần nóng lên, con rùa bị nước sôi nung nấu đau không chịu nổi, nó bèn thò đầu lên lỗ hổng đó hả miệng thở. Lúc này ông đem nước sốt gia vị đã thắng sẵn, đang sôi, rót vào miệng rùa; ép nó rụt đầu vào chảo lại. Mục đích của ông là để cho nước gia vị thẩm thấu vào toàn thân rùa, như vậy thịt rùa sẽ rất ngon.
Ông chẳng mảy may nghĩ đến nỗi thống khổ của rùa, bên trong thì nước sôi làm bỏng tâm can, bên ngoài thì bị nung đốt. Con rùa đang sống mà ông hành hạ nội công ngoại kích thật dã man. Chưa hết, rùa đang oằn oại, đau đớn giẫy giụa trong nước nóng, chịu không nổi độ nước sôi hành hạ giày vò. Muốn trốn cũng không có cửa, cầu sống không có đường, thế là nó đành nhô đầu ra khỏi cái lỗ hổng trên nắp để giải nhiệt tiếp.
*
Lúc này Vương tiên sinh tàn nhẫn lại tiếp tục rưới nước gia vị đun nóng (có đủ muối, dầu, giấm ớt, tiêu) rùa bỏng rát cả lòng vội rút đầu xuống. Cảnh thò thò rụt rụt cứ thế tái diễn nhiều lần và cuối cùng thì rùa chết đi trong tột cùng thống khổ. Vì tham ăn sướng miệng, mà Vương tiên sinh giết hại quá tàn nhẫn.
Rồi Vương tiên sinh cũng dùng xong món thịt rùa. Mười mấy ngày sau, một đêm nọ ông đang nằm ngủ tại căn gác thì tầng trệt bỗng dưng phát hỏa. Lửa thiêu rụi cả cầu thang, cháy lan tới phòng ngủ của ông. Lúc lửa đến chăn mền thì ông mới giựt mình tỉnh dậy.
Trong lúc kinh hoảng ngơ ngác ông định xuống lầu lánh nạn, thi thấy cầu thang gỗ đã cháy mất tiêu. Phía dưới giờ là một biển lửa, vô phương đi xuống. Ông muốn chui ra cửa sổ để thoát thân nhưng song cửa sắt khe hở quá hẹp. Dù ông tận lực chui ra mấy lần cũng không thể, chỉ ló được cái đầu ra và mắc kẹt ngay tại đó, vô phương tiến thoái.
*
Ông đang gào thét thì xe cứu hỏa đến, lửa dữ cháy tràn lan trên đất, đầu ông bị kẹt nơi song sắt như bị nướng nóng thêm. Ông há to miệng gào thét kêu cứu. Lính cứu hỏa cầm vòi nước không ngừng xịt vào chỗ song cửa. Ông bị nước sôi bắn vào miệng, đau đớn hệt như cảnh ông hành con rùa xưa kia. Cái đầu kẹt ngoài song không ngừng nuốt nước sôi…Lúc đó có lẽ ông cũng thấm thía nỗi khổ thảm thiết mà con rùa đã nếm. Và cứ thế, Vương tiên sinh cuối cùng chết trong biển lửa.
Cách thức giết rùa ăn của vương tiên sinh đã khiến ông phải nếm trải khổ hình tương tự, nhân quả báo ứng quả thực không dối. Khi sống ta dùng ác tâm giết hại loài vật thế nào, thì sẽ bị chính ác tâm ấy làm hại mình. Đây chính là Vương tiên sinh tự khiến mình rơi vào lò nước lửa thiêu nóng.
Trong kinh pháp cú ghi:
“Yêu nghiệt mà gặp phúc, là ác kia chưa chín, đến khi quả ác chín, thì tự thọ tội khốc liệt”. Vương tiên sinh nhận thọ quả báo, thực khiến người ta phải kinh sợ, cảnh ông chết thật là đau đớn khó kham. Phải hiểu là ta giết bất kỳ động vật như thế nào thi sẽ bị báo ứng tương đương như vậy. Mong những vị ưa sát sinh hãy suy nghĩ mà cần trọng!
(Theo Nhân quả báo ứng hiện đời – tập 2 – Ni sư Hạnh Doan dịch.)
Diệu Hoa viết
Nam mô A Di Đà Phật
Nam mô Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ tát
Trong ngũ giới thì không sát sanh đứng đầu mà…
Cảm ơn thầy về bài viết rất hay
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật.
Người niệm Phật viết
Sư cho con hỏi nhà con có làm nghề nướng bánh kẹp ống ở Cần Thơ, con đang tập ăn chay cũng được gần 6 tháng nay và cũng không ăn trứng kể cả trứng công nghiệp, con thì đi làm thuê xa nhà, nay cha mẹ con lớn tuổi không làm nổi nữa muốn kêu con về làm phụ, nhưng làm bánh thì phải dùng đến trứng gà trứng vịt, sư cho con hỏi là nếu con làm thì làm trứng công nghiệp được không hay là không nên tiếp tục làm nữa ạ.
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Tâm bạn thiện lành, thật là hiếm có! Nếu đã phát nguyện trường chay mà làm bánh có dùng đến trứng thì tốt nhất chớ làm. Nhiều người ăn chay nhưng vẫn thèm thịt cá, bảo xằng rằng ăn trứng không trống được. Việc “ăn trứng” Tổ Ấn Quang và Hòa Thượng Tuyên Hóa có khai thị rồi, nhưng thời mạt, chúng sanh cang cường chẳng chịu tin nhận, cũng chẳng biết làm sao được.
Chuyện nối nghiệp cha mẹ phải khéo léo lắm may ra mới ổn thỏa được, nếu không rất dễ gây tranh cãi trong nhà. Theo Tuệ Tâm, bạn nên siêng năng niệm thánh hiệu “Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát” cầu Ngài gia bị cho. Vụ này nếu chẳng phải Bồ Tát gia bị thì thật vô cùng khó để giải quyết ổn thỏa.
Người niệm Phật viết
Dạ con hiểu rồi, con cảm ơn Thầy đã chỉ bảo, con sẽ khuyên cha mẹ con nghỉ làm luôn ạ, chuyện này con nghĩ cha mẹ con cũng sẽ đồng ý. Mà giờ con đang niệm Phật Nam mô A Di Đà Phật để cầu vãng sanh và sau đó hồi hướng theo cách hồi hướng mà Thầy đã dạy, vậy có cần phải niệm thêm thánh hiệu của Bồ Tát Quán Thế Âm không ạ.
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật.
Nếu bạn đang niệm Phật theo Bản nguyện thì bậc nhất rồi, không cần phải niệm thêm Thánh Hiệu nữa đâu. Cầu mong Tam Bảo gia bị cho bạn!