Những người mắc bệnh chân voi, gout hay lở loét ở chân phần lớn đều do sát nghiệp, vì ăn nuốt quá nhiều chúng sanh mà ra. Bệnh nhẹ thì do thần thức của con vật đeo bám gây ra, bệnh nặng thì do sát nghiệp quá nặng nề, thân đang sống mà một phần thần thức đã phải thọ khổ hình nơi địa ngục.
Ngày nay người ta ăn đủ thứ trên đời, săn lùng đủ thứ sơn hào hải vị, lại còn nghĩ ra những cách thức vô cùng man rợ để chế biến món ăn, ghê rợn thật không dám nói. Họ đều chẳng biết rằng, món ăn càng độc lạ bao nhiêu, ác nghiệp càng chồng chất bấy nhiêu. Một mai hết phước ắt bệnh lâm thân, cầu sống không được, cầu chết cũng chẳng xong, khổ để đâu cho hết được…
Xin rộng khuyên những ai đang bị bệnh chân voi nói riêng và bệnh xương khớp nói chung, hãy phát nguyện sám hối, trường chay và niệm Phật để sớm được tiêu trừ ác bệnh. Những loại bệnh do sát nghiệp này, chỉ có mỗi thuốc ấy đặc trị mà thôi, đông tây y của thế gian không thể nào trị được. Câu chuyện về một người mắc bệnh chân voi dưới đây, không biết có giúp cho ai đó tỉnh ngộ hay chăng?
- Hòa Thượng Tuyên Hóa giảng chi tiết về Quỷ.
- Ma Ba Tuần là loại ma gì.
- Quỷ hấp tinh là gì.
- Cận tử nghiệp đáng sợ vô cùng.
- Người chết về đâu sau khi mất.
- Quả báo tội ngoại tình tà dâm
- Phật và Ma vương là chuyện không thể so sánh.
BỆNH CHÂN VOI
Theo Nhân quả báo ứng hiện đời – Ni sư Hạnh Doan dịch, chuyện này có tên là “Người Chân Voi”: “Thái tiên sinh năm nay 67 tuổi, người Triều Châu. Năm 1941 Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, quê nhà bị vây hãm, sinh hoạt bị ép ngặt, nên thời thanh niên ông ly hương qua Thái Lan mưu sinh. Hiện đang cư ngụ tại miền trung Thái Lan, sống bằng nghề buôn bán. Hai chân ông bịnh giống như chân voi, đã 9 năm rồi.
Thái tiên sinh rất ưa ăn thịt ngỗng và uống rượu, mỗi tối ông dùng một mâm thịt ngỗng và nửa vò rượu. Ngày nào cũng thế.
Mười năm trước ông theo đoàn du lịch đến miền đông bắc Trung Quốc du ngoạn. Tại đây ông được ăn qua một lần món chân gấu vang danh cổ kim. Việc này khiến ông ra về cứ nhớ nhung mãi. Tiếc là chỉ có lần đó, vì sau khi về đến Thái Lan, ông không còn dịp thưởng thức món chân gấu quý giá đó nữa. Cho dù là vậy, Thái tiên sinh vẫn ưa ăn chân ngỗng, vì nó có chút mùi vị tương tự. Từ đó ông thường dùng chân ngỗng nhắm rượu cho đỡ nhớ chân gấu.
Sau này có người bày ông cách chế biến chân ngỗng. Họ bảo rằng không những mùi vị có thể ngon ngang chân gấu, mà còn có thể giúp bổ tinh, tráng khí, dưỡng thần… là phương pháp bí truyền của các quân vương thời cổ đại.
*
Thế là Thái tiên sinh học cách chế biến chân ngỗng. Trên cái bàn sắt, chung quanh có lan can bao kín, ông bắt con ngỗng sống thả lên bàn. Để nó đứng như vậy rồi sau đó nổi lửa đun củi bên dưới nung nấu dần dần. Tùy theo nhiệt độ gia tăng, bàn sắt từ từ nóng lên. Con ngỗng dần dần chịu hết nổi, bèn co một chân lên. Nhiệt độ càng tăng cao, hai chân ngỗng đều chịu hết thấu. Nó phải vừa co vừa buông, giống như khiêu vũ vậy.
Lúc này ngỗng có muốn chạy trốn cũng không được vì chung quanh đã rào kín. Đợi bàn sắt nóng đến đỏ rực, thi hai chân ngỗng nhảy liên tục như điên – như cuồng phong bão vũ – Nó liều mạnh mà nhảy, chỉ có nhảy và nhảy thôi! Sau đó nó nổi khùng tông lung tung, cổ giương ra hết ra, phát ra tiếng kêu thê thảm, ai oán rồi té xuống.
Bây giờ thì hai chân nó bỏng đỏ sưng vù, nhưng chưa tắt hơi. Thái tiên sinh thấy vậy, liền nhanh nhẹn chặt chân nó đi, ngỗng đau đớn ngất xỉu rồi tỉnh dậy, lại tiếp tục hôn mê rồi chết. Nhưng lúc này Thái tiên sinh bất quản, chỉ quan tâm đến việc đem chân ngỗng ra ngoài rửa sạch rồi nấu với thuốc, chụm lửa riu riu.
*
Theo truyền thuyết, khi con ngỗng “vũ” trên bàn lửa xong, toàn thân khí huyết đều tập trung xuống đôi chân, thịt ngỗng cũng biến thành vô vị, không có giá trị dinh dưỡng bổ béo gì. Lửa bàn sắt nung nấu khiến máu huyết toàn thân đều tập trung xuổng chân nó, gọi là “chân ngỗng luyện đan”. Thái tiên sinh cứ thế mà ăn “chân ngỗng luyện đan” mấy năm ròng.
Sau đó chân ông phát bịnh, vừa đỏ vừa sưng phù giống hệt chân voi. Từng khớp xương trên thân đều đau đớn. Bác sĩ nào cũng khám qua, uống đủ thuốc đông y lẫn tây y mà vẫn vô hiệu. Một ngày chân ông đau hết 24 giờ, cả năm chịu đau 365 ngày, thống khổ này giày vò hành hạ ông suốt 6 năm ròng rã. Khổ đến không chịu nổi. Nhiều lần ông muốn tự sát, may được hiền thê giữ lại và hiểu tử khuyên lơn, ông mới ráng kéo dài hơi tàn.
*
Một đêm nọ ông mơ thấy một bầy ngỗng không chân tìm đến, hung bạo mổ cắn. Lúc tỉnh dậy, toàn thân ông xuất mồ hôi dầm dề. Ông liên tường đến bịnh của mình – ắt là có liên quan đến việc ăn chân ngỗng – Vì ông đem con ngỗng còn sống, nhốt trong bàn sắt nướng nó, chứng kiến nó “khiêu vũ” trên lửa thảm thương. Càng nghĩ càng “tim kinh thịt run”. Bất giác ông nhìn xuống đôi chân sưng đỏ của mình:
– Ôi chao! Giống hệt như chân ngỗng mới vừa khiêu vũ nhảy nhót trên lửa xong thì bị cắt đi vậy!
Chính do thèm khát ăn chân ngỗng mà ông đã tạo nhân ác, nên bị hồn quỷ cùa ngỗng đòi nợ. Báo ứng! Báo ứng! Không ngờ nhân quả báo ứng nhanh như thế. Bây giờ lương tâm tỉnh giác, ông nhờ vợ dìu ra ngoài cổng, quỳ xuống chí thành hướng trời cao sám hối. Ông phát thệ nguyện: “Từ ngày nay trở đi không sát sinh, không ăn thịt, nguyện thanh khẩu, trường trai, ăn chay đến chết!”. Bà vợ ở bên cạnh cũng phát nguyện ăn chay theo ông.
*
Nói ra cũng lạ, kể từ sau khi ông hướng trời sám hối, lập nguyện xong, chân không còn sưng đau nữa. Chỉ có hình dạng bên ngoài nhìn thấy rất khó coi, cử động bị khó khăn thôi. Đến nay ông không uống thuốc hay tìm bác sĩ chữa bịnh nữa. Vì ông hiểu đây chính là chứng cứ oan gia tìm đến báo oán, cho nên không muốn chữa trị làm chi. Thôi thì cam chịu lưu cái chân “voi” này làm bằng, để cảnh giác người sau.
Chớ vì dục vọng ham sướng miệng nhất thời mà sát sinh, phải biết thức ăn vừa qua cổ họng là biến thành chất thải, nếu tạo ác nghiệp sẽ bị báo ứng mãi mãi không ngừng.
Đúng như thánh xưa từng nói:
Họa phúc không cửa, do chính ta tự chiêu Báo ứng của thiện ác, như bóng tùy hình! Thái tiên sinh nếu được thì nên làm nhiều việc thiện, tạo công lập đức – vì chỉ có công đức mới có thể giúp tiêu oán giải nghiệt, nghiệp hết bịnh trừ.
(Theo nhân quả báo ứng hiện đời – Ni sư Hạnh Doan dịch)
V viết
Nam Mô A Di Đà Phật con chào thầy, con có câu hỏi khi lạy Phật thì ta qùy xuống lạy rồi đứng lên rồi lại qùy xuống hay là chỉ cần qùy xuống lạy cho hết số lần mà ta muốn lạy .Và khi niệm Phật thì mở mắt hay nhắm mắt vì con nghe nói niệm Phật nhắm mắt dễ sinh ma cảnh ,mong thầy chỉ dạy
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật.
Lạy Phật thì phải đứng lên rồi quỳ xuống, đầu, tay và chân chạm đất, mỗi lần như thế là một lạy. Về niệm Phật thì nhắm hay mở đều được, bạn tùy sở thích của mình mà thực hành, đừng để ý chuyện ma cảnh làm gì, không có chuyện ấy đâu. Thông thường, người sơ cơ niệm mở mắt thì tâm dễ bị ngoại duyên tác động mà sanh vọng niệm, nhắm mắt thì dễ bị hôn trầm(buồn ngủ), ta niệm Phật một thời gian những chứng ấy sẽ hết. Mọi chuyện chỉ đơn giản như thế mà thôi.
Hội viết
A Di Đà Phật.xin chào Tuệ Tâm!
Thời gian gần đây trên fb và các trang mạng khác có đăng bức hình mà họ cho là hình của đức Thích Ca Mâu Ni năm ngài 41 tuổi,họ còn bảo là do chính đệ tử Phú Lâu Na vẽ và lưu giữ nguyên bản tại viện bảo tàng anh quốc.nhưng theo cá nhân tôi thì chắc chắn là không phải,nhưng không biết phải phản bác các bài viết đó như thế nào nữa.Tuệ Tâm có thể giải thích về bức hình này bằng một chủ đề viết về nó được không?bức hình đó tôi để ở link wed nhé.cảm ơn Tuệ Tâm.
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Chuyện này Tuệ Tâm thấy cũng lâu rồi. Theo chỗ ngu kiến của Tuệ Tâm thì chẳng cần phải phản bác làm gì, chỉ gây tranh cãi mà thôi. Bức hình ấy do ngoại đạo bày ra, mục đích phá hủy Phật pháp rất sâu xa. Mà chúng nhân danh khoa học thì biện minh làm gì cho phí công nhọc sức. Phật pháp chỉ suy vong vì đám con cháu ma vương trà trộn nơi cửa Phật, chớ ngoại đạo, tà đạo dù có trăm phương ngàn kế cũng không thể nào phá hủy được. Mong bạn để thời gian niệm Phật, đừng khởi vọng niệm mà rước phiền phức vào thân, việc biện minh thật không cần thiết vậy!
Hội viết
cảm ơn Tuệ Tâm phản hồi.nhìn rất nhiều người chẳng hiểu biết thấy hình đó thì tưởng là thật rồi khởi ý niệm thất vọng…mình thấy thật là buồn,họ nào có biết cảnh giới thị hiện của phật là như thế nào.Nam Mô A Di Đà Phật
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật.
Chúng sanh cõi này cang cường khó độ. Chư Tổ năm xưa còn thấy đường dài xa nữa là phàm phu thời mạt bọn ta. Chớ khởi niệm buồn phiền làm gì, để thời gian ấy niệm Phật tốt hơn bạn ạ!