Bệnh tâm thần là do sự rối loạn tinh thần trầm trọng gây nên, khiến người bệnh không kiểm soát được suy nghĩ, lời nói và hành vi của mình. Biểu hiện của bệnh là từ người bình thường, bỗng nhiên bị điên điên khùng khùng, nói năng linh tinh, hành vi loạn động, không nhận thức được bản thân và cuộc sống xung quanh. Điều đáng lo ngại là người mắc bệnh này có xu hướng ngày một gia tăng. Không phân biệt già hay trẻ, hễ mắc bệnh đều gây nên những gánh nặng khủng khiếp cho gia đình và xã hội.
Các nhà khoa học chỉ biết nguyên nhân bệnh là do lo lắng, trầm cảm, hoặc thần kinh bị phá hủy vì sử dụng ma túy. Họ chẳng biết và có biết cũng chẳng tin rằng: Nguyên nhân gây nên bệnh tâm thần phần lớn do những tác nhân vô hình gây ra. Cho nên khắp trên thế giới, dù ở nơi đói nghèo lạc hậu hay nơi giầu có hiện đại, hễ mắc bệnh tâm thần thì vô phương cứu chữa. Những bệnh như “Tâm thần phân liệt”, “rối loạn đa nhân cách” đều mang nặng dấu ấn siêu hình, nhân duyên và nghiệp quả. Đây là gốc rễ của vấn đề! Và nếu không giải quyết được gốc rễ, thuốc thang chỉ tốn tiền vô ích mà thôi!
- Cách giúp đỡ những người bị Ma nhập.
- Kinh Pháp Diệt Tận.
- Kinh Thủ Lăng Nghiêm.
- Sự thật về Trùng Tang.
- Sự thật về hạn Tam Tai.
- Ma có thật không mà ai cũng sợ.
- Thân trung ấm, cảnh giới sau chết và tái sinh.

Nguyên nhân bệnh Tâm thần
Nguyên nhân gây nên bệnh tâm thần luôn bắt đầu từ sự hoạt động hỗn loạn trong tâm trí của ta. Người không kiểm soát được cả tâm trí và thân xác thì gọi là tâm thần nặng. Người vẫn kiểm soát được thân nhưng tâm không kiểm soát được thì gọi là tâm thần thể nhẹ. Xét riêng ở khía cạnh này, hết thảy chúng ta đều bị tâm thần thể nhẹ. Chỉ là, ta không hề biết điều ấy mà thôi!
Bệnh tâm thần thể nhẹ
Đừng ngạc nhiên, bạn thử nhìn vào tâm bạn ít phút mà xem. Bạn sẽ thấy nó như một con rận luôn luôn nhảy qua nhảy lại. Bạn sẽ thấy những ý tưởng khởi nên một cách vô lối, không mạch lạc gì cả. “Nó bị cuốn theo chiều gió bởi sự huyên náo trong mọi lúc mọi nơi. Nó không cho ta nghỉ ngơi khi miên man hết chuyện quá khứ và tương lai để bận tâm đến. Nó liên tục hồi tưởng và sống trở lại trong quá khứ, không ngừng nghỉ lo lắng và hoang tưởng về tương lai. Nó liên tục lấy sự đau đớn, sự tiếc nuối từ quá khứ để hồi tưởng. Và sống lại những cảm xúc ấy như một cái máy hát đĩa cũ bị vấp.
Nếu chẳng nhớ quá khứ thì nó sẽ hướng tới tương lai bằng sự lo lắng và toan tính quá mức. Nó dày vò ta bằng đủ thứ hoang tưởng và ngớ ngẩn, kiểu như: Khi nào kết hôn, khi nào có con, bao giờ thì sẽ có tiền v.v. Nó lẩn quẩn đeo đuổi những sự kiện hoàn toàn thuộc về một thời khắc khác, khiến chúng ta quên đi hiện tại.
*
Ta hãy xem tâm ta đã khiến tinh thần của ta rối loạn như thế nào:
- Nó bận rộn lặp đi lặp lại những phiền não từ quá khứ.
- Nó đắm chìm trong lo lắng, sợ hãi, và lẩn quẩn mơ tưởng việc tương lai.
- Nó khắc khoải, vật vã trong việc ứng dụng một cách cứng nhắc và bất kể lý lẽ các quan niệm, nhân sinh quan mà xã hội loài người đã đặt ra.
- Nó phán đoán, phân tích, nhục mạ, tranh cãi, xây dựng các hình ảnh và cảm xúc của bạo động, oán hờn, ganh tị, v.v…
- Nó cũng là tác nhân mang nhiều bệnh hoạn và đau đớn cho cơ thể vì sự miên man tai hại kia cứ liên tục chuyển tải sự nhiễu loạn của tư tưởng đến các tế bào.
Khi một người lẩm bẩm nói một mình suốt ngày thì ta cho rằng người ấy mắc bệnh tâm thần. Còn bản thân ta và tất cả mọi người còn lại thì cũng nói suốt ngày đêm, không ngừng nghỉ, khác chăng là ta nói âm thầm trong đầu, không phát thành lời mà thôi. Đây là một căn bệnh trầm kha. Nhưng vì mọi người ai cũng bị mắc phải nên tưởng rằng đây là một trạng thái “bình thường”.”
Bệnh tâm thần thể nặng
Người bị tâm thần nặng thì cả thân lẫn tâm đều không kiểm soát được. Lúc này thân và tâm của họ bị các tác nhân vô hình khống chế hoàn toàn. Nhẹ thì hoang tưởng, nặng thì tâm thần phân liệt, rối loạn đa nhân cách…Trường hợp đa nhân cách này thi thoảng tôi cũng gặp. Họ do cùng lúc bị nhiều vong linh gá nhập trên thân gây ra nên cứ điên điên khùng khùng. Mỗi vong linh khi điều khiển thân thì sẽ có thái độ, giọng nói, hành xử, cung cách cách khác nhau. Người không va chạm với cảnh giới vô hình thì không thể nào tin được chuyện này.
Có ba nguyên nhân chính gây nên tình trạng “nhặt lá đá ống bơ” này:
- Do bị vong linh ma quỷ, tinh mị gá nhập chiếm thân xác. Loại này chiếm đa số trên thế gian.
- Do nghiệp lực quá nặng nề, bị đám oan gia trái chủ đeo bám trên thân tác động.
- Người bệnh do phạm tội quá nặng. Thân tuy còn sống nhưng thần thức đã bị giam nhốt nơi địa ngục.
Bị bệnh tâm thần do vong linh ma quỷ gá nhập.
Trường hợp này chiếm phần lớn các ca bệnh tâm thần trên thế gian. Như chuyện một nhà có 4 người bị tâm thần tại một tỉnh miền trung. Khi chúng tôi đến mới hay: Lúc làm nhà, họ ủi sạch mồ mả người ta rồi cất nhà lên đó. Ẩu như thế bảo sao ở được một thời gian, hết người này đến người khác bị tâm thần. Vụ này khoa học nào mà giải thích cho nổi!
Hoặc điển hình như trường hợp một doanh nhân nổi tiếng. Chắc giàu quá chẳng có việc chi để làm nên một ngày ông ấy nổi hứng bày ra vụ: Lên núi, nhịn ăn và ngồi thiền 49 ngày. Kết cục, bạn ông may mắn chẳng ai bị gì, nhưng ông thì không được như thế. Ông bị ma nhập, tự xưng là vĩ nhân và hoang tưởng với thứ “đạo” lạ lùng mà ngoài ông ra không ai hiểu nổi. Thứ vĩ cuồng để “thay đổi thế giới”, để “đưa Việt Nam lên đầu thế giới” của ông chưa biết sẽ ra sao. Nhưng gia đình ông gánh quả đau xót đầu tiên: Sau rất nhiều lần kiện tụng, ông cùng người vợ thuở hàn vi mỗi người một ngả!
*
Một lần trong buổi trà dư, nghe mấy Phật tử kể chuyện này, thầy tôi thở dài bảo: “Riêng vụ nhập thất, nhất định phải có Thiện Tri Thức đã khai mở đạo nhãn hộ trì. Nếu không thì một trăm vụ nhập ma cả trăm. Về hữu hình, những người hộ thất phải có đạo hạnh, giữ giới tinh nghiêm. Về mặt vô hình, phải thỉnh cầu chư Thiên Long Hộ Pháp và cầu Phật gia bị. Thỏa mãn tối thiểu hai việc ấy thì mới không bị thiên ma và quyến thuộc phá hoại. Chánh pháp còn phải thận trọng nhường ấy. Hạng phàm phu tâm đầy phiền trược mà dám lung lăng nhịn ăn ngồi thiền, thật đáng xót thương!”
Lúc ấy tôi hỏi: “Liệu có cách gì giúp được ông ta không thầy?”
Thầy bảo: “Những vụ như thế này phàm phu không cách chi rớ vô được. Tuy không phải là không có cách nhưng không thể nào thực hành được. Vì để làm được việc ấy, ông ta phải tự giúp mình… Hy vọng sau này ông ta có đủ phước duyên, gặp được một bậc chân tu có đạo hạnh, may ra mới ổn được!”
*
Để tôi kể cho bạn câu chuyện về một bệnh nhân bị thần kinh kỳ dị mà tôi từng chứng kiến. Một đêm mùa thu nhiều năm về trước, Thầy trầm ngâm bảo tôi: “Sáng mai con bố trí đưa thầy về chùa.”
Tôi ngạc nhiên nói: “Thầy mới về hãy còn chưa khỏe. Cứ ở đây nghỉ ngơi, con chăm ít hôm cho lại sức rồi hẵng về.”
Thầy bảo: “Có một ca khá nặng. Thầy hẹn gặp họ vào sáng mai.”
Tôi liền nói: “Thầy hẹn họ đến đây cũng được mà. Đâu cần phải về chùa làm gì?”
Thầy bảo tôi: “Ca này hơi đặc biệt. Thầy sợ ảnh hưởng đến nhà con.”
Tôi chỉ tay lên bàn thờ Phật cười trêu Thầy: “Có chuyện gì thì “cụ” áo vàng ấy lo. Nếu Ngài ấy chẳng lo thì có Thầy rồi, tội vạ đâu có đến phần con đâu mà thầy phải đắn đo?”
Thầy bảo: “Vậy cũng được, để Thầy điện bảo người ta sáng mai đến đây.”
Sáng đưa trẻ con đi học xong, tôi trở về úp hai bát mì chay. Thầy trò vừa ăn xong thì có điện thoại, Thầy bảo: “Họ đến rồi, con xuống sân đón lên đây.”
Xuống sân, tôi đảo mắt nhìn quanh, thấy trên ghế đá có một chị trung niên khắc khổ ngồi cùng một cậu chừng hơn 20 tuổi. Tôi lại gần hỏi: “Có phải chị đến gặp Thầy C.H không?”
Chị dạ một tiếng bằng chất giọng miền trung điển hình, rồi vẫy tay gọi thằng bé đang nha nhẩn bên chiếc đu quay.
*
Chị thở dài, mắt ngân ngấn nước bảo: “Ba mẹ con tôi ra đây được gần nửa tháng. Vạ vật khám cho nó ở mấy bệnh viện trung ương mà chẳng ra được bệnh chi. Duyên may gặp một người ở bệnh viện BM, chị ấy cho số điện thoại, bảo liên hệ với Thầy…”
Tôi nhìn cậu bé khôi ngô, chừng 12-13, nhưng ánh mắt có vẻ không được bình thường. Đưa ba mẹ con họ lên nhà, tôi ngạc nhiên thấy Thầy đã y áo chỉnh tề ngồi đợi. Tôi định rót nước thì Thầy ngăn lại bảo: “Con vào thay quần áo dài rồi ra đây.”
Lần đầu tiên tôi thấy Thầy tiếp khách mà y áo chỉnh tề nên cũng nổi gai ốc. Thay vì ngồi ở bàn tiếp khách như mọi lần, Thầy bảo tất cả cùng ngồi trên tấm thảm trước bàn thờ Phật.
Thầy hỏi người mẹ: “Cô tìm tôi có việc chi cần giúp?”
“Bạch Thầy! Thằng nhỏ này trước đây khỏe mạnh bình thường, học giỏi. Ba năm trước, một hôm đi học về tự nhiên nó nói năng linh tinh bậy bạ. Thi thoảng, nửa đêm đang ngủ nó lẻn bỏ nhà đi lang thang khắp nơi. Từ đứa học trò ngoan hiền, nó bỗng nhiên điên điên khùng khùng. Nhà con cho nó nghỉ học rồi đưa đi khắp nơi chữa chạy. Bệnh viện Từ bắc vào nam, nơi nào họ cũng kết luận là nó bị bệnh tâm thần. Nhưng lý do là gì và chữa trị làm sao thì bó tay, không nơi nào chữa được. Gia đình con sau mấy năm kiệt quệ, giờ chẳng biết phải làm sao. Xin thầy từ bi cứu cháu!”
*
Thầy bảo tôi thắp nén nhang lên bàn thờ Phật rồi bảo cậu bé: “Con nhìn vào trán Thầy.”
Thằng bé ngồi lom lom nhìn trán Thầy. Bất ngờ nó vắt chân ngồi kiết già, hai tay kiết ấn tam muội khiến tôi cũng tròn mắt kinh ngạc. Thầy biết sự việc không đơn giản liền bảo: “Chư vị ở trong thân bé này là nam hay nữ? Nói cho Thầy biết được không? Chư vị cần gì cứ bảo, Thầy sẽ giúp cho.”
Nói đến lần thứ ba mà thằng bé vẫn không mở miệng, Thầy khai thị: “Chư vị ở trong thân xác này cũng chỉ là giả tạm. Môt mai nó lớn lên, già bệnh, rồi chết. Lúc ấy chư vị đi đâu?”
Lại bảo: “Cõi Ta Bà này rất khổ, chẳng có chi vui. Vì thế Phật A Di Đà xây dựng cõi Cực Lạc chỉ toàn vui không khổ. Ngài lại có nguyện sẽ tiếp dẫn chúng sanh 10 phương. Chỉ cần niệm danh hiệu của Ngài, Ngài sẽ đón về cõi ấy. Nếu chư vị đồng ý, Thầy sẽ xin Phật A Di Đà phóng quang gia hộ, khiến chư vị vãng sanh về Cực Lạc. Ở cõi đó chỉ có vui không khổ. Muốn ăn được ăn, muốn mặc có mặc, muốn gì có đó. Chư vị có đồng ý hay không?”
*
Thấy thằng bé vẫn lặng yên không nhúc nhích, Thầy bảo: “Bây giờ thầy hỏi chư vị: Chư vị muốn ở trong thân bé này hay về với Phật? Nếu muốn ở thì cứ ở, Thầy không cưỡng ép. Còn như muốn về với Phật thì nói một câu, Thầy sẽ xin Phật giúp cho. Nếu chư vị không muốn thì thôi, cứ theo đứa bé này mà đi về.”
Thầy hỏi đến lần thứ ba thì cậu bé mở mồm nói: “Con xin về với Phật.”
Đến đây thì mọi chuyện trở nên đơn giản. Thầy quy y, đặt pháp danh cho vong linh rồi cùng niệm Phật. Sau 15 phút niệm Phật, vong linh chắp tay hướng Thầy cảm ơn trước khi đi. Ngay lúc đó, thần sắc cậu bé trở lại bình thường. Nó hỏi mẹ tại sao lại ở đây và không hề nhớ chuyện gì xảy ra trong ba năm qua…
Bạn đọc thân mến: Chúng ta đang ở trong một thời kỳ mà sống buổi sáng, không biết buổi chiều sẽ ra sao. Thời pháp nhược ma cường, tà thần ác quỷ lộng hành khắp nơi, chúng sanh khổ hải trăm bề. Nếu bạn duyên đọc bài này thì dù có tin Phật hay không cũng nên phát tâm niệm Phật. Việc ấy chẳng tốn của bạn một xu, nhưng mang đến cho bạn chiếc áo giáp toàn năng, giúp bạn không bị các cảnh giới vô hình gá nhập thao túng, gây nên các loại bệnh tâm thần. Để có thời gian, tôi sẽ kể thêm ít chuyện nữa về chủ đề này cho các bạn nghe…
Vô Danh 2022.
Diệu viết
Nam mô A Di Đà Phật
con mắc chứng ảm ánh cưỡng chế (OCD) theo khoa học thì không thể chữa khỏi. Chứng này làm con lặp đi lặp lại những hành động mà chính con cũng biết là vô nghĩa, nhưng vẫn phải làm theo. Nếu không làm thì lo lắng cực độ và bứt rứt. Ngoài ra còn ám ảnh bởi những việc vô cùng vô lý, nếu đã ám ảnh thì vô cùng khổ sở, vì nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu, rất khó để thoát ra.
Nay con mới niệm Phật một thời gian ngắn nhưng đã có chút cải thiện cái chứng này. Phật Pháp rất màu nhiệm ạ
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Bạn nên siêng năng niệm Phật và lạy Phật, nếu có thể ăn chay được thì bệnh sẽ nhanh khỏi hơn. Buổi sáng bạn nên dậy sớm, tụng thêm nghi thức niệm Phật và niệm theo file niệm Phật trong bài này, nhiệm mầu vô cùng: Nghi thức niệm Phật. Cầu mong Tam Bảo gia bị cho bạn sớm được an vui! Lúc nào khỏi hẳn bệnh nhớ báo lên đây giúp người khác tăng trưởng tín tâm nhé!
Diệu viết
Nam mô A Di Đà Phật
Khi khỏi hẳn con sẽ bình luận lại ạ
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật.
Con xin giấu tên viết
Nam mô A Di Đà Phật
Con hữu duyên đọc được bài viết này, có vài điều muốn được giải đáp, mong quý thầy trả lời giúp con ạ.
Cách đây tầm 5 năm, đầu con bỗng có các suy nghĩ kinh khủng xuất hiện như: phá bàn thờ gia tiên, làm ô uế bàn thờ gia tiên, có lần nhìn lên bàn thờ gia tiên mà sợ hãi khóc. Có lúc con đang nói chuyện vui vẻ thì nảy ra cái suy nghĩ: chết luôn đi, nhảy cầu chết luôn đi. Mỗi lần như vậy con đều cố kháng cự lại, không làm theo. Khi còn nhỏ con có đi chùa chơi, mà bắt đầu từ tầm 5 năm trước lại sợ hãi không muốn đi chùa vì sợ nảy ra những suy nghĩ xúc phạm tới tôn giáo ( lúc này con là 1 người vô thần nhưng con vẫn rất tôn trọng các tôn giáo )
Cách đây tầm 3 tháng, con gặp phải biến cố lớn mà con cho là sự đau khổ nhất trong cuộc đời, con đã có suy nghĩ kết thúc sinh mệnh. Nhưng nhờ ơn Đức Phật, con từ một người vô thần, không tin tâm linh, chỉ tin thế giới vật chất lại tìm đến Phật Pháp và tin vào Pháp môn Tịnh Độ. Từ đó đến giờ hằng ngày con vẫn niệm Phật cầu vãng sanh. Tuy nhiên đầu con nảy ra vô số thứ tục tĩu, xúc phạm đến Đức Phật và Đạo Phật ( một trong số đó do con vô tình đọc ở mạng xã hội, một trong số đó do con tự nảy ra), rồi cả suy nghĩ ác niệm, ích kỷ,…. Khi con niệm Phật, con không chú ý đến những suy nghĩ ấy, chỉ niệm Phật thì tâm con an. Nhưng những lúc làm việc gì đó không tiện niệm Phật, thì những suy nghĩ này trào ra, không thể làm gì được chúng, chúng cứ hành hạ tâm trí con, làm con cảm thấy tội lỗi, bất an.
Những suy nghĩ của con thì theo Y khoa là những suy nghĩ xâm nhập, không thể kiểm soát, ai cũng có, những người nào xuất hiện nhiều và không thể kiểm soát thì trở thành bệnh tâm thần. Thưa thầy, vậy theo góc nhìn của Đạo Phật thì suy nghĩ này tại sao lại có, và con nên làm gì ạ, vì chúng hành hạ tâm trí con kinh khủng. Con nên làm gì ạ ?
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Hiện tượng bạn gặp ngày nay chẳng hiếm, nếu không muốn nói là khá nhiều. Đây là ác nghiệp phải chịu do từng gieo nghiệp hủy báng Phật Pháp trong nhiều kiếp về trước. Nghiệp hủy báng Tam Bảo cực nặng, nay dù bạn có biệt nghiệp được thân người, nhưng do túc nghiệp hiện ra nên tâm luôn dấy khởi ác niệm. Gặp trường hợp này cứ mặc kệ chúng, đừng quan tâm, cũng đừng lo lắng. Chí tâm niệm Phật, lạy Phật một thời gian, khi nghiệp chướng được tiêu trừ, nó sẽ tự hết mà thôi. Cuối mỗi ngày, bạn nên hồi hướng công đức niệm Phật cho pháp giới chúng sanh và các oan gia trái chủ của mình. Khi “họ” khai tâm và vãng sanh về cõi lành, bạn sẽ được an ổn.
Nghiệp hủy báng Tam Bảo nặng vô cùng, nếu kiếp này không siêng năng niệm Phật để diệt trừ, di họa sẽ còn phải chịu trong vô biên kiếp về sau…Bạn cố gắng tinh tấn niệm Phật nhé!
Con xin giấu tên viết
Nam mô A Di Đà Phật
Con vẫn niệm Phật hằng ngày cầu vãng sanh, con chỉ mong muốn khi chết được về Cực Lạc. con có cần phải đọc lời phát nguyện cầu vãng sanh nữa không ạ
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Nếu bạn niệm Phật chỉ cầu vãng sanh, không cầu nhất tâm, thần thông, hay cảnh giới thì không cần phải đọc lời phát nguyện nữa, chỉ chuyên niệm Phật mà thôi. Sáu chữ Hồng danh thâu nhiếp đầy đủ tín và nguyện rồi. Mong bạn tinh tấn hành trì!
Con xin giấu tên viết
Thưa thầy, con chưa quy y Tam Bảo, con mong muốn được quy y. Hiện tại con đang ở Hà Nội, con tìm trên mạng thì vẫn chưa biết ngôi chùa nào ở Hà Nội theo pháp môn Tịnh Độ. Con có thể quy y tại bất cứ chùa nào đúng không ạ ?
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Cuối tháng này có bậc chân tu tổ chức cầu siêu cho thai nhi nơi chùa Quảng Lạc, Sóc Sơn, Hà Nội. Bạn nên đến tham gia rồi xin quy y với Ngài là tốt nhất. Tuệ Tâm có thông báo thời gian ở trang chủ đấy!
Con xin giấu tên viết
Nam mô A Di Đà Phật
Thưa thầy, làm cách nào để con gặp được Ngài để xin quy y ạ. Con chưa đi chùa nhiều, lại chẳng biết chút lễ nghi nào, mong thầy hướng dẫn giúp con ạ
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Bạn gửi thông tin liên lạc vào mail: tuetamhuong@gmail.com. Đến ngày ấy sẽ có người hỗ trợ cho bạn nhé!
Con xin giấu tên viết
Nam mô A Di Đà Phật
Con đã gửi thông tin vào gmail, con xin cảm ơn thầy nhiều ạ
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Diệu Hoa viết
Nam mô A Di Đà Phật
Thưa thầy, bệnh trầm cảm nặng cũng có dấu hiệu tâm thần…. Lúc đệ tử chưa gặp được phật pháp, bị mất ngủ rồi trầm cảm nặng thì tâm thần khg yên, lúc nào trong đầu chỉ có ý nghĩ tự tử, tìm mọi cách chết từ uống thuốc ngủ đến nhảy sông… Cách đây 6 năm, có lần đệ tử để thư tuyệt mạng lại cho con trai, rồi ra bờ sông Sài gòn ngồi cả đêm. Hơn nửa đêm khi khg người, đệ tử ngồi nhìn dòng nước xiết, định nhảy xuống sông, nhưng cuối cùng chắc do còn chút phúc, nên đi về…. Chữa bệnh mãi hơn 2 năm, bệnh chỉ đỡ chút khg hết. Mãi cho đến tháng 10 năm 2021, gởi mail cho thầy, thầy khai đạo cho đệ tử theo pháp môn niệm phật, đệ tử theo lời dạy của thầy : niệm phật, mở máy niệm phật ở nhà, hơn 4 tháng sau đệ tử đã khỏi bệnh trầm cảm. Giờ đệ tử cũng đang trả nghiệp báo cho 1 bệnh khác, nhưng được đức phật gia hộ nên cũng khg bị bệnh hành lắm,…
Lúc đệ tử mắc bệnh trầm cảm, khg thể làm chủ được đầu óc của mình, y như là bị người chiếm giữ, nó khăng khăng xúi giục bản thân đệ tử đi tìm chết, khg có việc gì cũng đau khổ buồn phiền khg dứt…
Giờ được an bình hỉ nhạc niệm phật, đệ tử thật mừng
Cảm ơn thầy
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật.
Thanh viết
Thưa Tuệ Tâm!
Con vì nghiệp chướng sâu nặng nên chưa tụng chú lăng nghiêm được. Vậy con bật chú thì có tác dụng gì ko ạ?
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Bạn nên bật chú ở trong nhà hoặc ban công, sân thượng đều được, lợi lạc cho chúng sanh vô cùng!
Chú Lăng Nghiêm được xuất từ Vô Kiến Đảnh Tướng của đức Phật, là tâm yếu của mười phương Tam Thế Chư Phật và liên quan đế sự tồn vong của Phật pháp, cho nên được tán thán là Vua của các Thần Chú. Người không có đại phước đức đến tên chú còn chẳng được nghe qua tai, đừng nói chi đến chuyện đọc tụng. Bởi sự trọng yếu tột đỉnh như vậy cho nên chư Thiên Long Hộ Pháp trong vô hình luôn đặc biệt xem trọng. Lại khi chú này được tụng lên là pháp giới rung chuyển, Ma cung và các cõi giới đều chấn động, cho nên người muốn trì tụng nhất định phải trường chay giữ giới và giữ tâm thanh tịnh, nếu không phiền phức đến liền. Ví như ta có bảo vật vô giá trong tay mà không biết cách sử dụng, liền bị đám trộm cướp tìm muôn phương gây hại để chiếm đoạt, rắc rối là do đám ấy nên vậy!
Nhiều người không hiểu lẽ trọng yếu ở trên, nghe sự diệu dụng bất khả tư nghì của chú liền tùy tiện tụng mà không giữ gìn giới hạnh. Bởi thân tâm không tương ưng với Pháp nên chướng ngại phát sanh ra, kham không được lại quay lại hủy báng, bảo chú chẳng linh. Chẳng biết nguyên nhân là do mình chớ không phải pháp…
Thanh viết
Vâng con biết rồi ạ. Con có đọc qua về việc tụng chú này nên chưa dám tự ý khi chưa thanh tịnh! Con cám ơn Tuệ Tâm ạ!
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật.
Lê viết
Dạ.Thưa ngài,em trai con bị bệnh thần kinh đã 6 năm nay.Ba mẹ con đưa em con đi khắp nơi để chữa bệnh nhưng bệnh không thuyên giảm.Con phải làm sao để giúp em con thoát khỏi bệnh thần kinh ạ.Xin ngài hãy rủ lòng từ bi giúp đỡ con.Con xin tri ân công đức ngài.Con kính chúc ngài thân tâm luôn an lạc
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Vụ ấy khó lắm, sức phàm phu không kham được đâu. Bạn chỉ có thế giúp em bằng cách siêng năng niệm Phật, hồi hướng công đức ấy cho em và oan gia trái chủ của em. Đến lúc nhân duyên chín muồi ắt Tam Bảo sẽ gia bị mà thôi.
Lê viết
Dạ.Con cảm ơn ngài rất nhiều
Cung Kính viết
Nam mô A Di Đà Phật
Nếu như bạn Lê có thể dùng phương tiện khiến em trai niệm Phật, thì có phải vấn đề sẽ dễ giải quyết hơn là người ngoài hồi hướng giúp đúng không ạ?
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Bạn này đại diện cho nhiều người hỏi cung kính ạ!