Tứ chủng thanh tịnh minh hối là bốn điều răn dạy về tánh Thanh tịnh, gồm có: Dứt Dâm dục, dứt Sát sanh, dứt Trộm cắp và dứt Vọng ngữ.
- Lục thần thông là gì.
- Lục căn, lục trần, lục thức là gì.
- Thập thiện nghiệp là gì.
- Ngũ trược ác thế là gì.
- Hội Long Hoa là gì.
- 10 Chuyện tâm linh có thật.
- Sự thật về hạn Tam tai.
Hòa thượng Tuyên Hóa bảo: “Tứ chủng thanh tịnh minh hối tương quan rất chặt chẽ với nhau. Nếu phạm giới dâm thì dễ dàng phạm giới sát và cũng dễ dàng phạm giới trộm và giới vọng ngữ( nói dối). Bởi vì phạm giới dâm thì sát, đạo, vọng, đều đã bao gồm trong đó rồi. Bởi vậy cho nên tuy chia làm bốn, nhưng hợp lại mà nói thì là nhất thể!”
Đức Phật thuyết về Tứ Chủng Thanh Tịnh Minh Hối
“Đức Phật bảo ngài A Nan: Ông thường nghe Ta tuyên thuyết ba nghĩa quyết định của sự tu hành trong Tỳ nại da. Đó là: Nhiếp tâm là giới, do Giới sanh Định, do Định phát Huệ. Đó gọi là Tam Vô Lậu Học. A Nan! Vì sao Ta gọi nhiếp tâm là Giới?
Tứ chủng thanh tịnh minh hối: 1. Không Dâm dục
“Nếu chúng sanh trong Lục đạo ở các thế giới mà tâm không dâm dục thì sẽ không bị cuốn theo dòng sanh tử tương tục. Ông tu pháp Tam muội vốn để thoát trần lao. Nhưng nếu không trừ bỏ tâm dâm dục thì chẳng thể ra khỏi trần lao. Dầu có đa trí, Thiền định hiện tiền, mà nếu chẳng dứt trừ dâm dục tất sẽ lạc vào Ma đạo. Thượng phẩm thì làm Ma vương, trung phẩm thì làm ma dân, hạ phẩm thì làm ma nữ. Những loại ma ấy cũng có đồ chúng, tất cả đều tự xưng đã thành tựu Đạo Vô thượng.
Sau khi Ta diệt độ. Trong thời Mạt Pháp sẽ có nhiều loại ma dân ấy hiện ra đông đảo ở thế gian, mở rộng sự tham dâm. Lại tự xưng là Thiện tri thức, khiến cho chúng sanh bị sa vào hầm ái kiến; Lạc mất con đường Bồ đề.
Vậy ông dạy người đời tu pháp Tam Ma Địa, trước hết phải dứt trừ tâm dâm dục. Đó là lời minh huấn quyết định thứ nhất về tánh thanh tịnh của Như Lai và chư Phật, Thế Tôn thuở trước.
*
Cho nên, A Nan! Nếu kẻ tu Thiền định mà không dứt trừ dâm tâm thì cũng như nấu cát sạn mà muốn thành cơm. Dầu có trải tới trăm ngàn kiếp cũng chỉ gọi là sạn nóng. Vì sao? Vì đó không phải là gốc của cơm, mà chỉ là cát sạn!
Ông lấy dâm thân mà cầu diệu quả của Phật, cho dẫu có đắc diệu ngộ thì cũng đều là dâm căn. Căn bổn đã thành dâm, tất phải luân chuyển trong Tam đồ, không thoát ra được. Thế thì Niết bàn của Như Lai do đường nào mà tu chứng? Phải làm cho dâm cơ của thân và tâm đều dứt. Và tánh ‘dứt’ ấy cũng không còn, thì mới mong đạt được quả Bồ đề của Phật.
Như lời Ta nói đây mới gọi là lời Phật nói. Nếu chẳng nói như vậy, tức là lời của Ma Ba Tuần.
Tứ chủng thanh tịnh minh hối: 2. Không Sát sanh
A Nan! Lại nữa, nếu chúng sanh trong Lục đạo ở các thế giới mà tâm không sát sanh thì sẽ không bị cuốn theo dòng sanh tử tương tục. Ông tu pháp Tam muội vốn để thoát trần lao. Nhưng nếu không trừ bỏ tâm sát sanh thì chẳng thể ra khỏi trần lao.
Dầu có đa trí, Thiền định hiện tiền, mà nếu chẳng dứt trừ sát sanh, tất sẽ lạc vào Thần đạo. Người thượng phẩm thì làm Đại lực Quỷ, trung phẩm thì làm Phi hành Dạ xoa hoặc làm Quỷ soái. Hạ phẩm thì làm Địa hành La sát. Các quỷ thần ấy cũng có đồ chúng, tất cả đều tự xưng đã thành tựu Đạo Vô thượng.
Sau khi Ta diệt độ, trong thời Mạt Pháp, sẽ có nhiều loại quỷ thần ấy hiện ra đông đảo ở thế gian. Tự nói rằng ăn thịt thì đắc được con đường Bồ đề.
A Nan! Ta cho phép chúng Tỳ khưu ăn Ngũ Tịnh nhục. Thịt ấy đều do thần lực của Ta hóa sanh chớ vốn không có mạng căn. Bà la môn các ông ở nơi nóng, ẩm, lại thêm có đá sạn nên rau cỏ không sống được. Vì thế, Ta dùng thần lực đại bi gia hộ, do đại từ bi mà giả gọi là thịt cho các ông có được cái vị. Làm sao sau khi Như Lai diệt độ, những kẻ ăn thịt chúng sanh lại gọi là Thích tử được?
*
Các ông phải biết: Những kẻ ăn thịt dầu được tâm khai tựa Tam ma địa, cũng chỉ là loài Ðại La sát. Đến khi báo chung phải chịu trầm luân trong biển khổ sanh tử, chớ không phải là đệ tử của Phật. Những người như vậy là hạng giết hại lẫn nhau, ăn thịt lẫn nhau. Hỗ tương ăn nuốt không dứt, thì làm sao ra khỏi được Tam giới?
Vậy ông dạy người đời tu pháp Tam ma địa, kế đến phải dứt trừ sát sanh. Ðó là lời minh huấn quyết định thứ hai về tánh thanh tịnh của Như Lai và chư Phật, Thế Tôn thuở trước.
Cho nên, A Nan! Nếu kẻ tu Thiền Định mà không dứt trừ sát sanh thì cũng như người tự bịt tai rồi cất tiếng kêu to mà lại cầu cho người khác đừng nghe thấy. Đó gọi là muốn giấu mà lại thành lộ rõ. Chư Bồ Tát và các Tỳ khưu thanh tịnh, khi đi trên lối rẽ còn không đạp lên cỏ sống huống hồ là lấy tay nhổ, thì sao kẻ có tâm đại bi lại lấy máu thịt của chúng sanh làm thức ăn?
*
Những vị Tỳ khưu nào không phục dụng các thứ tơ bông, hàng lụa Đông phương, cùng các ủng da, giày dép da, áo da, áo lông, sữa, pho mát, sữa đặc tinh của miền đó. Thì những vị Tỳ khưu ấy thật sự được giải thoát ở đời. Trả xong nợ trước, họ sẽ không trở lại Tam giới nữa.
Vì sao? Vì phục dụng phần thân của chúng là tạo duyên với chúng. Cũng như người ăn bá cốc từ đất thì chân không rời khỏi mặt đất vậy. Người nào có thể khiến thân tâm xa lánh thân và phần thân của mọi loài chúng sanh. Cả thân lẫn tâm đều không mặc, không ăn chúng; Thì Ta nói rằng người ấy là bậc giải thoát chân chánh.
Như lời Ta nói đây mới gọi là lời Phật nói. Nếu chẳng nói như vậy tức là lời của Ma Ba Tuần.
Tứ chủng thanh tịnh minh hối: 3. Không Trộm cắp
A Nan! Lại nữa, nếu chúng sanh trong Lục đạo ở các thế giới mà tâm không trộm cắp thì sẽ không bị cuốn theo dòng sanh tử tương tục. Ông tu pháp Tam muội vốn để thoát trần lao. Nhưng nếu không trừ bỏ tâm trộm cắp thì chẳng thể ra khỏi trần lao. Dầu có đa trí, Thiền định hiện tiền, mà nếu chẳng dứt trừ trộm cắp, tất sẽ lạc vào Tà đạo.
Thượng phẩm thì làm tinh linh, trung phẩm thì làm yêu mị; Hạ phẩm thì làm tà nhân bị chúng mị ám nhập. Những bọn tà ấy cũng có đồ chúng, tất cả đều tự xưng đã thành tựu Ðạo Vô thượng.
Sau khi Ta diệt độ, trong thời Mạt Pháp sẽ có nhiều thứ yêu tà ấy hiện ra đông đảo ở thế gian; Âm thầm lừa dối mọi người, xưng là bậc Thiện tri thức, và kẻ nào cũng tự nói là đã đắc Thượng nhân Pháp. Chúng mê hoặc, lường gạt những kẻ không hiểu biết, khiến cho họ khủng hoảng đến thất tâm. Chúng đi đến nơi nào thì nơi ấy đều bị hao tổn.
*
Ta dạy các Tỳ khưu khất thực tuần tự theo phương hướng nhằm khiến họ xả bỏ lòng tham để thành Ðạo Bồ đề. Các thầy Tỳ khưu khỏi tự lo sự nấu ăn, chỉ gởi tạm cái thân sống thừa nơi Tam giới. Đó biểu thị họ là những bậc “Nhất vãng hoàn”, đi rồi thì không trở lại nữa. Cớ sao bọn trộm cắp kia giả mặc y phục của Ta, mua bán Như Lai, tạo ra vô số nghiệp mà lại nói đó đều là Phật Pháp?
Chúng phỉ báng người xuất gia và xem các thầy Tỳ khưu đã thọ Cụ Túc Giới là hàng Tiểu thừa. Do sự nghi ngờ và ngộ nhận mà vô lượng chúng sanh phải đọa địa ngục Vô gián.
Sau khi Ta diệt độ, nếu có những thầy Tỳ khưu nào phát tâm quyết định tu pháp Tam ma đề, và có thể đối trước tượng Như Lai mà thắp một ngọn đèn nơi thân; Hoặc đốt một lóng ngón tay; Hoặc nhen cháy một viên hương trên thân thể. Thì Ta nói những người ấy, bao nhiêu nợ nần từ vô thủy đến nay đều trả xong trong một lúc; Xa lìa hẳn cõi thế gian và vĩnh viễn thoát khỏi các lậu. Tuy tức thời chưa hiểu rõ con đường Vô Thượng Giác, mà cái tâm của họ đối với Pháp đã quyết định rồi.
*
Nếu không tạo cái nhân xả thân như vậy, thì dầu có tu thành Vô vi, cũng phải trở lại sanh làm người mà đền trả nợ cũ. Giống như Ta phải ăn lúa ngựa vậy.
Vậy, ông dạy người đời tu pháp Tam ma địa, tiếp đến là phải dứt trừ trộm cắp. Ðó là lời minh huấn quyết định thứ ba về tánh thanh tịnh của Như Lai và chư Phật, Thế Tôn thuở trước.
Cho nên, A Nan! Kẻ tu Thiền định mà nếu chẳng dứt trừ trộm cắp, thì cũng như người rót nước vào chén lủng mà muốn cho đầy. Dầu có trải đến trần kiếp cũng không thể nào đầy được!
Nếu các thầy Tỳ khưu, ngoài y bát ra không còn cất giấu phân tấc gì cả; Phần khất thực có dư thì bố thí cho các chúng sanh đói khát; Khi ở giữa đại hội thì chắp tay lễ chúng; Nếu bị người chửi mắng thì xem như sự khen ngợi; Có thể khiến cho thân và tâm, cả hai đều xả bỏ, thân thịt xương máu chung cùng với chúng sanh; Chẳng đem cái thuyết “bất liễu nghĩa” của Như Lai trở lại làm cái giải thích riêng của mình, khiến cho kẻ sơ học hiểu lầm; Thì Phật ấn chứng những người ấy sẽ đắc chân chánh Tam muội.
Như lời Ta nói đây mới gọi là lời Phật nói. Nếu chẳng nói như vậy tức là lời của Ma Ba Tuần.
Tứ chủng thanh tịnh minh hối: 4. Không Vọng ngữ
A Nan! Chúng sanh trong Lục đạo ở các thế giới tuy thân và tâm không sát sanh, không trộm cắp, không dâm dục. Ba hạnh ấy đã viên mãn nhưng nếu còn đại vọng ngữ thì phần Tam ma địa chẳng được thanh tịnh. Trở thành ma ái kiến, làm mất chủng tử Như Lai.
Họ chưa đắc mà nói đắc, chưa chứng mà nói chứng, hoặc cầu mong được làm bậc tôn thắng, đệ nhất ở thế gian; Họ đối trước mặt người khác mà nói rằng: Tôi nay đã đắc quả Tu đà hoàn, quả Tư đà hàm, quả A na hàm, quả A la hán, Bích chi Phật thừa; Hoặc các quả vị của chư Bồ tát Thập địa và Ðịa tiền; Để tham cầu sự lễ sám và đồ vật cúng dường của kẻ khác.
Hạng Nhất điên ca này làm tiêu diệt Phật chủng thì cũng như người lấy dao chặt cây Ða la vậy. Phật nói những người ấy đã vĩnh viễn chặt đứt thiện căn, không còn tri kiến nữa. Phải trầm luân trong biển Tam khổ, không thành tựu Tam muội được.
*
Ta có sắc lệnh cho các Bồ tát và A la hán rằng sau khi Ta diệt độ, hãy ứng thân sanh vào thời Mạt Pháp, thị hiện vô số hình tướng để độ những kẻ còn trong vòng luân chuyển.
Hoặc làm thầy Sa môn, người bạch y cư sĩ, nhân vương, tể quan, đồng nam, đồng nữ…Như vậy cho đến làm dâm nữ, quả phụ, kẻ gian, kẻ cắp, đồ tể, kẻ buôn hàng lậu. Rồi đồng sự với những hạng người đó để xưng tán Phật thừa, khiến cho thân tâm họ đều nhập Tam ma địa. Nhưng không khi nào tự xưng: Tôi thật là bậc Bồ tát, thật là bậc A la hán, tiết lộ mật nhân của Phật, khinh ngôn với kẻ vị học. Chỉ trừ lúc mạng chung có di chúc âm thầm cho biết mà thôi.
Thế sao hạng người kia lại mê hoặc chúng sanh mà tạo thành đại vọng ngữ như vậy?
Vậy ông dạy người đời tu pháp Tam ma địa, sau nữa là phải đoạn trừ các thứ đại vọng ngữ. Ðó là lời mình huấn quyết định thứ tư về tánh thanh tịnh của Như Lai và chư Phật, Thế Tôn thuở trước.
Vậy nên A Nan! Nếu chẳng dứt trừ đại vọng ngữ thì cũng như chạm phẩn người làm hình chiên đàn, cầu cho có hương thơm. Đó là điều không thể có được!
*
Ta dạy chúng Tỳ khưu lấy tâm ngay thẳng làm đạo tràng. Đối với bốn oai nghi và tất cả các hạnh còn không được giả dối, thì sao lại tự xưng là đã đắc Thượng nhân Pháp? Ví như kẻ cùng đinh mạo xưng đế vương mà tự chuốc lấy tội tru diệt. Huống hồ là danh vị Pháp vương, sao dám trộm lấy? Nhân địa đã chẳng chân thật tất phải chiêu cảm cái quả báo cong vạy. Dầu muốn cầu đạo Bồ đề của Phật thì cũng như người tự cắn rốn, há có ai thành tựu?
Nếu tâm của các Tỳ khưu thẳng như dây đờn, tất cả đều chân thật; Có thể nhập Tam ma địa, vĩnh viễn không gặp các ma sự; Thì Ta ấn chứng những người ấy sẽ thành tựu được Bồ tát Vô thượng Tri giác.
Như lời Ta nói đây mới gọi là lời Phật nói. Nếu chẳng nói như vậy, tức là lời của Ma Ba Tuần.”
(Tứ Chủng Thanh Tịnh Minh Hối là gì – Theo Kinh Lăng Nghiêm)
Tuệ Tâm 2021.
Hiếu viết
Nam mô A Di Đà Phật