Bảo vệ môi trường là bảo vệ cuộc sống của chúng ta, ai cũng biết vậy, nhưng chẳng ai biết căn nguyên khiến môi trường bị ô nhiễm nặng nề. Môi trường bị ô nhiễm do rác thải, khói bụi và hóa chất? Tất nhiên rồi, nhưng những thứ ấy chỉ là phần ngọn mà thôi, phần gốc rễ khiến môi trường bị ô nhiễm nặng nề đến từ tư tưởng của chúng ta. Mỗi ngày, từ cái tâm tham sân si của ta thải ra hư không vô lượng vô biên các năng lượng độc hại. Chính điều ấy hủy hoại môi trường sống của gia đình, quốc gia và cả thế giới này. Nhưng thật bất hạnh làm sao: Chúng ta không hề biết và có biết cũng không thể nào tin được chuyện ấy!
Hãy tưởng tượng cảnh một người phải sống trong một gia đình mà nơi ấy thường xuyên có những lời mắng chửi, cãi vã, chì chiết dằn vặt…Chắc hẳn bạn sẽ đồng ý rằng: Môi trường sống ấy độc hại gấp nhiều lần so với những người phải sống gần bãi rác!
- Chặt cây xanh cần hết sức thận trọng.
- Sự thật về Trùng Tang.
- Sự Thật về Đồng Bóng.
- Sự Thật về Hạn Tam Tai.
- Lời Phật dạy về chữ Hiếu.
- Con người sinh ra để làm gì.
- Cách trị bóng đè linh nghiệm nhất.
*

Những lời cảnh báo của Hòa Thượng Tuyên Hóa về dịch bệnh mấy chục năm về trước đã ứng nghiệm một phần trong cơn đại dịch vừa qua. Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu thôi. Sau này thiên tai dịch họa sẽ còn khủng khiếp hơn vạn phần…
Tôi vì mong bài viết này rộng đến với những ai chưa từng biết Phật pháp nên cố quên mình hèn tệ, gượng gạo biên tập những lời cảnh báo của Hòa Thượng thành chủ đề “hãy bảo vệ môi trường trước khi quá muộn”. Mong bạn đọc hữu duyên, đọc được những lời cảnh báo của Hòa Thượng mà tỉnh ngộ sửa mình, để tránh được cái họa lớn nay mai. Thiên tai địch họa, thời tiết bất thường và dị tượng đang xảy ra khắp thế giới. Hãy chung tay bảo vệ môi trường trước khi thế giới này bị hủy hoại!
Hãy bảo vệ môi trường trước khi quá muộn
“Thế giới hiện tại đang tới chỗ sống buổi sáng nhưng không chắc sẽ có buổi chiều. Bởi vì sao? Bởi vì địa cầu sắp đi đến chỗ bùng nổ, đã đến lúc vô cùng nguy hiểm. Tại sao địa cầu đi đến chỗ bùng vỡ? Ðó là vì “tham, sân, si,” ba thứ ác khí trùm tỏa khắp mọi nơi.” Ba thứ ác khí này khiến phong khí xã hội bại hoại đã đành, nó còn chiêu cảm một loài ác ma đến từ không gian. Hòa Thượng Tuyên Hóa bảo:
“Hiện tại có một loại ma từ ngoài không gian tới muốn hủy diệt thế giới. Chúng dùng mọi thủ đoạn để tiêu diệt nhân loại. Chúng tung ra độc khí, hễ trúng vào ngũ cốc, lúa gạo, thì người ăn vào trúng độc. Hễ trúng vào súc vật thì người ăn thịt chúng cũng trúng độc. Hễ trúng vào cá, hải sản thì người ăn chúng cũng trúng độc. Do đó mà sinh ra đủ thứ quái bệnh, ung thư rồi chết.
Chúng ma này còn dùng chất độc có tác dụng chậm, bôi trên đồ vật mình dùng hằng ngày, như là giấy vệ sinh chẳng hạn. Giấy vệ sinh có mùi rất thơm làm người ta thích dùng, song lại có hại vô cùng, bởi vì nó sinh ra bệnh ung thư hoặc các bệnh khác. Xưa kia con người không có dùng giấy vệ sinh thơm tho và cũng không có những thứ quái bệnh nhiều như hiện giờ!
*
Nhưng thứ độc dược nguy hại nhất chính là đồng tiền giấy mà không ai có thể xả bỏ được. Trên tiền giấy có thứ độc dược, con người mà đụng tới nó thì sinh ra bệnh tham lam. Tham đến nỗi chuyện gì cũng phải cần tiền cho nhiều. Bất luận là ăn, là ở, là làm, cái gì cũng muốn càng nhiều tiền càng tốt. Cho nên con người chỉ tìm đủ cách để kiếm tiền. Khi đầu óc lúc nào cũng nghĩ tới tiền thì sẽ sinh ra bệnh ung thư, mà cái độc này thì không có gì cứu nổi.
Có cách nào cứu vãn được không? Có! Nếu các vị không ăn thịt, chỉ ăn chay, thì cái độc trong thịt cũng không xâm nhập vào người được. Chay lạt từ thực vật thiên nhiên, bản chất nó có sức giải độc. Cho nên bất luận là yêu ma quỷ quái phóng độc gì, nếu ăn chay một thời gian thì chất độc đó tự nhiên tiêu giải. Do vậy ăn chay là phương pháp tốt nhất để kiện khang, trường thọ.”
Cách bảo vệ môi trường tốt nhất là tịnh hóa Thân Tâm
Chúng ta cùng với hư không là một, chúng ta có những vọng tưởng gì, tự nhiên chúng ta sẽ phát ra những ý vị cùng loại, làm đầy ắp hư không. Môi trường đã bị ô nhiễm, chúng ta lại hấp thụ khí ô nhiễm vào mình, bèn sanh ra tật bệnh. Nhẹ thì thân thể không thơ thới, nặng thì ôi thôi!
Những vọng tưởng về tà tri tà kiến của chúng ta, như các tâm sát sanh, trộm cướp, tà dâm, nói dối, sân hận, ghen ghét, những loại tâm chướng ngại, đều chứa đựng độc tố ở bên trong. Cho nên khi chúng phát ra sẽ làm cho môi trường bị ô nhiễm. Bởi không gian chứa nhiều độc tố, thành thử hấp thụ chúng vào cơ thể. Cơ thể sẽ trúng độc, các tế bào sẽ biến thể. Nạn nhân nếu không mắc chứng ung thư thì cũng là một loại bệnh nặng, không vượt qua được.
Bởi lý do đó, chúng ta phải làm sao cho tư tưởng và hành vi lúc nào cũng chánh đại quang minh kẻo trời đất bị nhiễm thêm độc khí. Vũ trụ mà bị tràn ngập độc khí, thì chúng sanh toàn thế giới phải trúng độc mà tử vong,.
Vọng tưởng của chúng ta mang tính cách bất thiện, độc khí trong môi trường sẽ tăng thêm một chút ít. Vọng tưởng của chúng ta mà thiện thì cái ý vị tốt lành trong môi trường cũng sẽ tăng thêm. Ðộc khí nếu đầy ắp hư không sẽ vạn lần tàn khốc hơn bom đạn nguyên tử.
*
Trong con người của chúng ta, cũng có đạn nguyên tử, đạn khinh khí, đạn hạch tâm. Nếu trong tâm không có thứ này thứ kia, thì trên thế giới cũng không có hiện tượng này, hiện tượng kia. Cái đó nghĩa là, bên trong có cái gì thì bên ngoài cũng hiện ra cái đó, nếu trong không có gì, ngoài cũng không thấy có gì biểu hiện, như câu nói: “Vạn pháp duy tâm tạo.”
Người xưa có câu: “Thiên hạ bổn vô sự, dung nhân tự nhiễu chi.” Nghĩa là thiên hạ tự nó chẳng có chuyện gì, có chuyện là do người gây rắc rối. Ðây là ám chỉ những kẻ ngu si, nhận thấy cái nầy thật, cái kia thật, thật này thật kia, rồi chết cũng thật, mà chính mình chẳng hiểu chết ra sao, đáng thương quá!
Kẻ ngu si, sống trong thế gian, nào điên đảo, nào phiền não, nào tranh cãi, chẳng bao giờ thôi. Ở ngoài không có, ở trong thì có. Ở trong không có, trong giấc ngủ thì có. Có cái gì? Có vọng tưởng. Vọng tưởng rối bời, tâm không thanh tịnh. Phải nhớ rằng vọng tưởng chính là hòn đá buộc chân người tu đạo. Nó là trở ngại khiến chúng ta khó thành tựu đạo nghiệp.
*
Bây giờ tôi nói cho quý vị nghe! Hãy bớt vọng tưởng đi, cái đó còn hữu dụng hơn bất cứ thứ thuốc bổ nào. Không tin sự thật đó thì quả là quá si mê. Ðó là đạo lý chân chánh, không thể không tin, nếu như không tin tức là không có trí huệ. Người không có trí huệ thì không biết tin vào chân lý.
Thế nào là chân lý? Chân lý là đạo lý chân chánh. Lấy một thí dụ, người có nhiều lòng dục, thì dùng thuốc bổ gì cũng vô hiệu. Lý do là ở tính chất của chữ “lậu,” lậu tức là thấm ra, thoát ra ngoài.
Người đó không hiểu rõ ý nghĩa của phép dưỡng sanh chân chánh: Thanh tâm quả dục, giữ tâm trong sạch, ít dục vọng. Chúng ta là kẻ tu hành, đầu tiên là bỏ ái trừ dục, một quy tắc căn bản, nếu không, dù có tu đến tám vạn đại kiếp cũng chẳng thành tựu được gì.
Ðiều tôi nói ngày hôm nay là sự thật! Tôi mong quý vị nghe xong thì tự liệu lý lấy ba độc tham, sân, si của mình. Đừng phóng độc khí ra môi trường. Việc ấy giúp cho hết thảy chúng sanh được hít thở chút không khí tươi mát. Như thế thì công đức của quý vị thật là vô lượng, giống như gián tiếp làm cuộc phóng sanh vậy. Tôi hy vọng thêm rằng tất cả chúng ta hãy cố tiêu diệt vọng tưởng. Nếu không có vọng tưởng thì hoàn toàn được tự tại, rất quý.
Phải cứu vãn nguy cơ của Thế Giới bằng cách bảo vệ môi trường
Bây giờ chúng ta hãy nghiên cứu một vấn đề lớn, nhưng vấn đề gì cũng không ngoài phạm vi bốn chữ “thiện ác nhân quả.” Thiện sẽ thắng, ác sẽ bại, đó là luật nhân quả. Người ta thường nói: “Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu.” Cũng vì lẽ đó mà thế giới của chúng ta mới không bị hủy diệt. Nếu quả có lý ngược lại, nghĩa là thiện thì bại, ác thì thắng, thì chẳng còn thiên lý nữa. Mà không còn thiên lý, thì thế giới đã bị hủy diệt, tức là đã có ngày tận thế.
Làm sao để thế giới không bị hủy diệt? Phải cải thiện nhân tâm. Lòng người hướng thiện thì ánh sáng sẽ chiếu khắp thế giới. Ánh sáng là trí huệ, mà người có trí huệ, là người có tâm chánh. Mọi điều họ tạo tác, họ hành động đều chánh đại quang minh, không có tư tâm vị kỷ. Tâm tưởng đều nhất loạt hướng tới hạnh phúc của nhân loại, không hề phân biệt, chủng tộc này, quốc gia kia, thiên hạ đều gom lại một nhà của đại đồng thế giới.
Nay thì lòng người khác xưa, phần đông đều ích kỷ, tự lợi, chỉ tranh đua quyền lợi cho riêng mình mà hy sinh hạnh phúc của tập thể, cho nên thế giới mỗi ngày một đen tối, mỗi ngày một ngu si, mỗi ngày một thêm nguy hiểm. Ngày hủy diệt như đã gần kề, chỉ trong đường tơ kẽ tóc, mà nếu không tìm biện pháp cứu vãn, thì tất cả đều chung một số phận, chẳng ai còn một cơ may sống sót. Nhưng làm sao cứu vãn đây?
*
Kinh có dạy: “Các điều ác chẳng làm, các điều thiện phụng hành.” Ai ai cũng hướng thiện, không hướng tới ác. Trên từ vị nguyên thủ, dưới tới tận trăm họ, mọi người đều lấy trí huệ làm ánh sáng để xua đuổi ngu si và hắc ám. Nếu được như vậy thì bộ mặt thế giới sẽ đổi từ âm qua dương, và chiến tranh sẽ biến thành hòa bình.
Nay chúng ta đương sống trong cảnh đêm dài dằng dặc, sống và chết trong cảnh mộng say. Bởi đêm dằng dặc mới thấy cần ánh sáng. Vì tối tăm nên lòng người ưu uất sầu muộn. Trong bầu ánh sáng, nhân tâm sẽ hoan hỷ. Hắc ám và quang minh chỉ tại lòng người thiện ác. Hủy diệt thế giới là ở nhân tâm, mà sáng tạo thế giới cũng ở tại nhân tâm. Chúng ta là người học pháp Phật, chính là trừ bỏ vọng tâm tìm chân tâm. Cho nên Phật pháp chính là lá bùa bảo vệ môi trường sống và cứu vãn thế giới, là cái gương quý cải thiện nhân tâm.
Phàm chuyện đời cái gì có lợi thì ắt có cái tệ hại. Tỷ dụ như cái máy truyền hình, nó có thể cho ta biết chuyện lớn trong nước và các diễn biến quốc tế. Một câu người ta hay nói: “Tú tài bất xuất môn, tiện tri thiên hạ sự,” tú tài chẳng ra khỏi cửa mà biết hết cả chuyện thiên hạ.
*
Ðây là dụng ích tốt của máy truyền hình, nhưng nó cũng có khía cạnh xấu. Con nít coi truyền hình thường bị ảnh hưởng xấu, học lối gian dối, làm những hành vi trái đạo lý, khiến mất hạnh phúc trong gia đình, gây hỗn loạn trong xã hội, thành những thiếu niên bất hảo, đâu đâu cũng gây chuyện thị phi. Nếu như vậy rồi mai sau những hạng đó ra chấp chánh thì làm sao có hòa bình được? Ðó là một trong cái hại của máy truyền hình. Như chúng ta lo cho thế hệ sau, lo cho tương lai thế giới thì nên nghiêm cấm con nít không cho xem truyền hình, hoặc giả tuyệt đối không mua máy truyền hình, đó chính là biện pháp rốt ráo, chặn từ gốc của cái họa tạo điều ác.
Thế giới ngày nay đã đi tới giai đoạn mà sự trong sáng đã bị che mờ thành mầu u ám. Vậy phải làm sao? Là một thành phần của nhân loại, trước hết chúng ta hãy đem bổn thân mình ra để cố gắng, bài trừ các tập khí của chúng ta, mang hết tâm tham, tâm sân, tâm si ra gạn lọc, lấy bổn thân mình để ảnh hưởng đến người khác. Tư tưởng cùng hành vi của chính chúng ta phải thật là đúng mức thì sau đó mới khuyên nhủ được mọi người hướng thiện, lấy đó làm khuôn mẫu, nếu không thì chỉ là chuyện nói để chơi, chẳng ích lợi gì.
Hãy nỗ lực bảo vệ môi trường cho thế giới an lành.
Nếu trong vũ trụ đầy chính khí an lành, trái đất sẽ không bùng vỡ. Thế giới hiện tại là do nhiều quốc gia hợp thành. Mỗi một quốc gia gồm nhiều gia đình làm nên. Mỗi gia đình gồm nhiều người tạo thành. Vì vậy mỗi cá nhân có quan hệ liên đới rất lớn đối với toàn thể thế giới.
Nếu lòng người trên thế gian thanh tịnh, không có tư tưởng nhiễm ô thì thế giới nhất định sẽ hòa bình không có chiến tranh. Ngược lại, lòng người ô nhiễm thì thế giới sẽ trở thành xấu xa. Ðạo lý này con người ai cũng hiểu nhưng họ không thực hành. Biết mà cố phạm lỗi, đó thực là đáng thương xót vậy.
Sở vị hảo, yếu tòng tâm tác khởi.
Sở vị hoại, dã tòng tâm tác khởi,
Nghĩa là:
Ðiều tốt là do tâm tạo ra.
Ðiều xấu cũng từ tâm làm nên.
Thế giới hiện tại đang tới chỗ sống buổi sáng nhưng không chắc sẽ có buổi chiều. Bởi vì sao? Bởi vì địa cầu sắp đi đến chỗ bùng nổ, đã đến lúc vô cùng nguy hiểm. Tại sao địa cầu đi đến chỗ bùng vỡ? Ðó là vì “tham, sân, si,” ba thứ ác khí trùm tỏa khắp mọi nơi. Nếu trái đất bị hủy diệt thì con người chẳng còn tồn tại được nữa.
*
Tuy vậy, con người không để tâm nghiên cứu vấn đề này, suốt ngày cứ sống trong sự mê muội, chết đi trong mộng mơ. Ðể thời gian trôi đi một cách hồ đồ, không biết rằng sự nguy hiểm trùng trùng. Có người chỉ quan tâm đến sự nguy hiểm trước mắt, nhưng không biết nghĩ đến cứu cánh của tương lai. Họ chỉ lo rằng loài người càng ngày càng đông thêm, sợ rằng không có thực phẩm ăn, không có áo quần mặc, không có nhà cửa ở, không có tài nguyên, nhiên liệu. Họ cho những vấn đề này là vấn đề trọng yếu. Kỳ thật những vấn đề đó còn nhỏ, vì tới lúc ấy, mọi sự tự nhiên sẽ được giải quyết.
Thật ra vấn đề “sanh tử” của mọi người mới là vấn đề trọng đại. Giây phút này mình còn, nhưng phút sau không còn nữa, trong chớp mắt mình sẽ ra đi. Cái chết sẽ tới ngay trên đầu mà mình không hay. Thương thay con người đối với vấn đề nghiêm trọng như vậy mà rất lãnh đạm, coi như chuyện chiêm bao vậy. “Từ đâu mình sanh ra, chết đi về đâu?” Không ai biết cả. Cho dù có biết, mình sẽ làm sao đây? Biện pháp duy nhất là “cải ác hướng thiện.” (Sửa bỏ điều ác, chỉ làm điều thiện). Sửa đổi con người chính mình, đừng sinh lòng ích kỷ, tư lợi, mà phải có lòng từ bi: Vì lợi ích tất cả chúng sinh và phải học tập tinh thần của Bồ-tát.
*
Hành vi của mọi người là do tâm chi phối. Bởi vì tâm nên mình biến thành các loài trong mười Pháp-giới. Một niềm thiện thì sinh lên trời, một niệm ác thì bị đọa địa ngục. Rằng:
Nhất niệm giác tựu thị Phật,
Nhất niệm mê tức chúng sinh.
Nghĩa là:
Một niệm giác ngộ thì là Phật,
Một niệm hồ đồ thì là chúng sinh.
Nói một cách giản dị là khi có tư tưởng lợi ích cho kẻ khác, đó là Bồ-tát. Một tư tưởng làm lợi ích cho chính mình, thì đó là chúng sinh. Một ý niệm hồi quang phản chiếu, tìm giải đáp nơi chính mình, thì đó là A-la-hán và Bích-chi Phật. Một ý niệm tách rời sự giác ngộ, lăn theo bụi đời đó là phàm phu. Một ý niệm xa lìa bụi đời để trở về với giác ngộ tức là thánh nhân. Cho nên cả hai mặt xoay qua đổi lại thật dễ như trở bàn tay vậy.
*
Thế giới tốt hay xấu đều do một niệm trong tâm mình tạo thành. “Con người ai cũng có lòng lành thì thế giới sẽ yên trụ mãi mãi. Con người có lòng ác thì thế giới sẽ hủy diệt.” Ðó là đạo lý rất hiển nhiên. Ðạo Phật dạy người ta làm điều thiện, biết rõ nhân quả. Làm điều thiện nhiều, làm công đức nhiều, cũng có nghĩa rằng đừng có tranh, đừng có tham, không mong cầu gì cả, chẳng ích kỷ, cũng chẳng tự lợi và không nói láo. Nếu được như vậy thì thế giới sẽ từ chỗ nguy hiểm mà trở nên yên bình.
Cho nên nói: “Nhất thiết duy tâm tạo.” Tức là tất cả mọi thứ đều do tâm mà ra. Tâm tạo ra thế giới, tâm cũng có thể hủy diệt thế giới. Tâm tạo ra thiên đường, tâm cũng có thể tạo ra địa ngục.
Gia đình là do mọi người làm thành, con người là do vọng tưởng mà thành hình. Nếu đem vọng tưởng xấu sửa đổi thành vọng tưởng tốt lành thì đó là người tốt. Nếu đem ý niệm thiện mà biến thành ý niệm xấu thì đó là người ác. Ðó là sự khác biệt giữa người ác và người lành.
*
Chúng ta là những người tu hành thì phải “Siêng tu Giới, Ðịnh, Huệ. Trừ bỏ tham, sân, si.” Ðó là điều kiện căn bản của sự tu hành. Là người học Phật-pháp, trước hết mình phải “không làm điều ác và làm tất cả những điều thiện.” Ðó cũng chính là điều căn bản. Nếu ai cũng làm theo điều này thì chính là bảo vệ môi trường sống, khiến thế giới sẽ trở nên tốt lành. Khí lành sẽ gia tăng và ác khí sẽ giảm thiểu. Nếu trong vũ trụ đầy dẫy những chính khí an lành, thì trái đất sẽ không bùng vỡ.
Làm sao cho thế giới yên ổn, an lành? Chỉ còn biện pháp duy nhất là mình tới học Phật-pháp nơi đạo tràng có chính pháp, rồi sửa đổi lỗi lầm của mình để trở thành người mới. Mọi người ai cũng bỏ điều ác, làm điều lành thì thế giới sẽ không có ba thứ tai nạn, tám thứ khốn khổ. Con người ai cũng sống trong hòa bình thương yêu lẫn nhau, không còn tranh, không còn tham nữa. Ðó là thế giới đại đồng.
Hy vọng rằng lúc đó những người không có tín ngưỡng, tôn giáo cũng sẽ vì gia đình, vì tổ quốc, vì thế giới bỏ đi những tánh tham lam, làm những việc lợi ích cho xã hội. Mình cũng nên biết rằng “tài sản là những vật ngoài thân.” Sanh ra, mình không đem chúng tới, chết đi, cũng chẳng mang chúng theo.
*
Khi sự hắc ám của người ác được hào quang của người thiện chiếu soi làm tan mất, thì lúc đó thế giới không còn bị ác khí bao trùm, địa cầu mới không bị hủy diệt. Ðạo lý này tuy rất giản dị nhưng mình phải biết dụng công thâm hậu thì mới có hiệu quả được. Quý-vị nên từ nơi “tâm” mà hạ thủ việc tu, cải tạo thế giới, khiến cho thế giới được bình an.
Vị lãnh tụ của mình, chính là cái “tâm.” Nếu tâm xấu thì thân thể đầy đủ tật bệnh, gặp đủ thứ tai nạn bất ngờ. Chúng ta cần phải phản tỉnh, kiểm thảo, nếu có tội lỗi phải mau mau sám hối. Bởi vì:
Di thiên đại tội,
Nhất sám tiện diệt.
Nghĩa là:
Tội lỗi đầy trời,
Một niệm sám hối, hết thảy sạch tiêu.
Tất nhiên, mình phải thành tâm sám hối thì mới tiêu tai. Ðừng nên coi là chuyện đùa, ban ngày làm chuyện ác, ban đêm sám hối, tin rằng có thể tiêu trừ. Nếu như có tư tưởng như vậy, thì chẳng những tội chẳng tiêu mà còn nặng thêm nữa. Bởi vì sao? Mình đã biết tội, mà cố phạm nữa thì không thể nào tha thứ được…”
(Hãy bảo vệ môi trương trước khi quá muộn – Trích từ Hòa Thượng Tuyên Hóa Khai Thị)
Tuệ Tâm 2022.
Diệu Hoa viết
Nam mô A Di Đà Phật
Bài viết quá ý nghĩa
Thưa thầy, đệ tử thuộc 1 bài kệ:
“Nhược nhân dục liễu tri
Tam thế nhất thiết phật
Ưng quán pháp giới tính
Nhất thiết duy tâm tạo”
Đệ tử đều đọc mỗi ngày để nhắc nhở mình, tất cả nghiệp báo của mình đều do tâm tạo, mỗi ngày phải sống với tâm thiện …
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Bài kệ này còn gọi là bài kệ “Phá Địa Ngục”, được trích từ Kinh Hoa Nghiêm. Rất hiếm người biết được uy lực bất khả tư nghì của bài kệ này. Năm xưa có một bà niệm Phật tu Tịnh Độ nhưng thường thích đọc bài kệ này. Một hôm bà mộng thấy chủ Địa Ngục đến tạ bảo: “Nhờ công đức tụng kệ của bà, nên trong địa ngục có rất
nhiều tội nhân được sanh lên Thiên đạo.”
Kinh Hoa Nghiêm là bộ kinh Pháp Giới, cao tột cùng trong Phật pháp nên chỉ một bài kệ thôi, uy lực đã không thể nào tưởng tượng ra được vậy! Bạn nếu có thế thì nên tụng bằng tiếng Việt, chúng sanh các cõi sẽ được lợi nhiều hơn. Bản Việt Dịch do Hòa Thượng Tuyên Hóa chứng nghĩa như thế này:
“Nếu ai muốn rõ biết
Tất cả Phật ba đời
Nên quán tánh Pháp Giới
Hết thảy do tâm tạo.”
Diệu Hoa viết
Nam mô A Di Đà Phật
Cảm ơn thầy
Đệ tử sẽ học thuộc bài kệ tiếng việt và đọc mỗi ngày
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật.