Thế giới tâm linh bao la, rộng lớn và có vô vàn các cõi giới khác nhau, chứ không phải chỉ là “cõi âm” như hầu hết chúng ta đang lầm tưởng. Thời mạt pháp, người ta mặc tình tạo ác mà không mảy may quan tâm đến nhân quả báo ứng. Đến khi quả khổ trổ ra rồi thì vô phương chống đỡ, thật đáng xót thương.
- Chuyện có thật về Hồ ly tinh.
- Sự thật về hạn Tam tai.
- Hội Long Hoa là gì.
- Âm đức là gì.
- 10 chuyện nhân quả báo ứng có thật.
- Cách chuyển đổi vận mệnh.
- Cách trị bóng đè linh nghiệm nhất.
Tuệ Tâm tôi chép lại những câu chuyện có thật về thế giới tâm linh và những chuyện tâm linh có thật gần đây nhất trong bài viết này. Nguyện người hữu duyên đọc được hiểu rằng: Không phải chết là hết đâu! Sanh tử luân hồi vô cùng đáng sợ. Sểnh một niệm có thể sa vào thai lừa, bụng ngựa, hoặc lạc vào cõi quỷ nhiều đói khổ. Hoặc đọa nơi Địa Ngục chịu cực hình trong muôn kiếp không ngơi.
Thời mạt pháp, chư tôn Thần giám sát cực nghiêm. Trong vô hình, mọi việc thiện ác ta làm đều có ghi chép lại. Hết thảy việc ta làm đều có nhân có quả, gắng sống thiện lương để hưởng cuộc sống tốt lành. Thêm vào đó, nên phát tâm niệm danh hiệu Nam mô A Di Đà Phật, cầu vãng sinh Tây Phương Tịnh độ. Sống bình an hạnh phúc và chết được vãng sinh, vĩnh viễn thoát khỏi sanh tử luân hồi!
Chuyện Tâm linh có thật gần đây nhất: Độ Vong linh
Tôi có nhân duyên làm chân lon ton, bê trà rót nước, nên thường đưa Thầy đi khắp nơi giải những ca bá láp. Va chạm với thế giới tâm linh nhiều, tôi nhận thấy tất cả việc xảy ra. Dù ca bình thường hay xương xẩu, đều không ra khỏi nhân quả luân hồi. Nhiều ca, vong linh chỉ cần được khai thị, niệm Phật là siêu thoát. Nhưng cũng không ít ca bị gá nhập xử lý rất khó, do vong linh bám chấp không buông.
Một số ca, do nhân quả nặng nề, vong linh không chịu nghe khai thị, Thầy cũng Botay.com. Đôi lúc Thầy bảo: “Nếu không có Bản Nguyện Niệm Phật, Thầy cũng không biết phải làm sao”. Thời mạt pháp, nhiều vụ rất kỳ lạ. Nếu không tự mình chứng kiến, e chính mình cũng chẳng tin khi nghe kể lại. Trong những lần đi cùng Thầy, tôi đặc biệt ấn tượng với một ca ở Đào Tấn – Hà Nội.
Một ca gá nhập kỳ lạ
Bà X trạc 65 ở cùng cô con gái khoảng hơn 30 tuổi, trong một một căn nhà nhỏ trên phố Đào Tấn. Trong suốt 30 năm trời, cô gái bị một vong linh gá nhập. Điều kỳ lạ là vong linh này không gây nhiều chướng ngại cho cô như những ca thường thấy. Từ bé đến lớn cô đi học và làm việc bình thường.
Đến thời điểm này, cô đang công tác tại một bệnh viện khá lớn, tiến sĩ hẳn hoi. Duy chỉ có điều, tuy xinh xắn và công việc ổn định, như cô chẳng lấy được chồng. Nhiều anh đến tìm hiểu nhưng chỉ được ít hôm đều bỏ chạy hết. Truy nguyên nhân thì họ bảo là hễ đi với cô thì y như rằng đêm về gặp ác mộng, có người truy đuổi.
Suốt nhiều năm hai mẹ con bà X đi khắp nơi tìm thầy chữa chạy. Chẳng đền phủ nào chưa qua. Chẳng thầy pháp tâm linh nổi tiếng nào, bùa ngải nào, phong thủy nào… chưa đến. Lễ lạt cúng kiếng chập cheng đủ trò, duyên âm dương các thầy cắt các loại… Nhưng vô phương giải quyết. Tiền của ra đi, còn mèo vẫn y nguyên mèo chẳng khác. Nhân duyên đưa đẩy thế nào, cuối cùng nhà bà lại gặp “Lang thang Tăng” nhà tôi.
Vong linh người Trung Quốc
Thầy thắp nén nhang lên bàn thờ, khai thị ít câu về khổ cõi Ta Bà, vui nơi Tịnh độ. Thầy khai thị về Bản nguyện niệm Phật vãng sanh của Đức Phật A Di Đà, rồi chắp tay niệm Phật. Ngay lúc ấy vong linh nhập vào cô gái, chỉ thấy lỡi cô thè dài, hai con mắt đỏ ngầu lòi ra, gần như rớt khỏi tròng mắt… Vong chắp tay chứng tỏ muốn được cứu độ, nhưng khai thị mấy lần đều chỉ ú ớ, chớ không nói được gì.
Cuối cùng Thầy nhắm mắt tra cứu mới hay: Dưới nền nhà bà X là xác của một đồng chí Tầu khựa. Chết từ thời nhà Minh khi sang Việt Nam xâm lược. Nam mô A Di Đà Phật, không biết tiếng Việt, hèn chi khai thị mà va chẳng hiểu gì. Vong linh chỉ cảm nhận được ánh sáng từ bi của Thầy. Nhưng không biết tiếng, lại do nghiệp ác che chướng nên không hiểu lời khai thị.
Trong ánh hào quang nhiếp hộ của Phật A Di Đà. Thầy tôi dạy vong linh người Trung Quốc niệm Phật, thật không khác gì dạy trẻ con lớp 1 đánh vần. Một câu sáu chữ hồng danh mà mất nửa giờ, vong linh mới lơ lớ niệm tròn câu. Mấy trăm năm khổ hải trong cảnh giới quỷ đói, nay nhờ một niệm vạn đức hồng danh mà thoát khổ, vãng sanh về cảnh giới lành. Câu niệm Phật nhiệm mầu như thế đó!
Vong linh Thai nhi
Mọi chuyển tưởng vậy là xong, nhưng không. Ngay khi vong linh người Trung quốc siêu thoát, thì bà X có dấu hiệu bị gá nhập. Tưởng là anh Tầu, Thầy quở:
– Còn chuyện gì nữa vậy con?
Bà X lắc đầu nói giọng trẻ con:
– Xin Thầy từ bi cứu độ!
Lúc này mới hay, đây là một vong Thai nhi, bị bà X phá bỏ thời trẻ tuổi. Bé bảo rằng 3 năm nay bé tìm thấy bà nên suốt ngày đều ở bên cạnh bà X. Quẩn quanh chơi và cư xử với bà như một đứa con nhỏ bình thường, ôm ấp và bú mẹ…! Hôm nay được nghe Thầy khai thị về vô thường và Phật pháp nên bé khai tâm, muốn vãng sinh. Thầy khai thị và hướng dẫn bé niệm Phật.
Điều làm tôi ngạc nhiên là bé nhận ra được ánh sáng nhiếp hộ của đức Phật A Di Đà và vãng sanh Tây Phương Tịnh Độ. Đây là bằng chứng giải quyết hết nghi tâm của tôi khi đọc Tử Thư Tây Tạng. Tử thư có nói rằng: Trong cảnh giới Tâm linh, cho dù đã chết cả ngàn năm, nếu vong linh không đầu thai mà lang thang trong cõi thân trung ấm. Chỉ cần phát tâm niệm một câu Nam mô A Di Đà Phật, sẽ ngay lập tức được vãng sanh Tây Phương Cực Lạc, lời này quả thật không hư dối!
Vong linh quỷ đói
Trong thế giới tâm linh, vong hồn đói khổ vô cùng. Không phải sung sướng và quyền năng như bạn nghĩ đâu. Cuối năm 2017 tôi đưa Thầy đi Tiền Trung – Hải Dương để giúp cho một ca cực xương xẩu. Ca này bị quỷ nhập, cúng bái chạy chữa khắp nơi trong nhiều năm mà không đỡ.
Chị trung niên này quê ở Uông Bí, bị một con quỷ đói nhập thân. Ngoài việc khiến chị lơ ngơ thì sức ăn của con quỷ này rất khiếp. Mỗi bữa 6 – 7 bát cơm, mỗi bát chỉ dùng tay bốc hai lần là hết. Không chỉ riêng các thầy pháp bó tay, các Thầy Chùa khắp vùng Hải Phòng Quảng Ninh cũng không cách chi giải được.
Giữa chánh điện, cùng với hơn 10 Phật tử. Thầy khai thị đi khai thị lại đến 10 lần mà vẫn không ăn thua. Vong quỷ nhất quyết không nói rõ tên họ, cũng bám chặt người phụ nữ tội nghiệp ấy chẳng buông. Cuối cùng, Thầy xin đức Phật A Di Đà phóng quang rồi dụ va niệm Phật. Ban đầu chỉ niệm từng chữ một, cho đến khi va chịu niệm đủ sáu chữ hồng danh. Khi niệm Phật được rồi thì tất tâm khai ngộ, khai ngộ rồi tất hiểu được lời khai thị. Niệm Phật thêm khoảng 15 phút nữa thì va kêu to lên:
– Con đã nhìn thấy Phật A Di Đà, hào quang của Ngài rất đẹp.
Thầy bảo:
– Con theo Ngài về Tây Phương Tịnh Độ để thoát khổ nhé. Quỷ chắp tay cảm ơn Thầy rồi vãng sanh ngay lúc ấy.
*
Kể sơ sơ vậy thôi chứ quả thực trước đấy cực căng thẳng. Có lúc tôi nghĩ không xong rồi, vụ này chắc là chịu! Độ vong khó như thế đấy, nếu người Thầy không có giới hạnh, không thể độ được vong. Trong cảnh giới tâm linh, do không có thân và chỉ tồn tại dưới dạng tâm thức nên vong linh rất nhạy bén.
Họ đều có tham tâm thông, ít thôi, nhưng biết ngay những điều bạn nghĩ trong đầu. Nếu bạn khởi tâm danh lợi, họ quật ngược lại là hết đường chạy ngay. Nên phàm người tu hành giới hạnh chẳng có, đụng chạm thế giới tâm linh mà khởi tâm danh lợi, thì pháp hội có hoành tráng đến đâu cũng chẳng độ được ai.
Nhân quả rất nhiều thứ lạ lùng! Đúng duyên, đúng lúc, đúng thời điểm và đúng người mọi thứ mới xong. Khi Thầy trò chuẩn bị về thì có 4 vong linh thai nhi, nhập qua một bà Phật tử, xin cứu độ. Thầy đặt pháp danh cho từng bé, khai thị và dạy cho niệm Phật để các bé vãng sanh về cõi lành.
Thầy có duyên đặc biệt với Thai nhi, nên đến nơi nào cũng có các bé đến xin cứu độ…Để có thời gian, Tôi sẽ kể thêm cho bạn những câu chuyện tâm linh khác, để bạn thấy rằng thế giới tâm linh vô cùng rộng lớn, và các cảnh giới thì nhiều vô cùng vô tận…
(Các chuyện tâm linh sau đây trích từ Nhân quả báo ứng hiện đời – Ni sư Hạnh Doan dịch)
Những câu chuyện Tâm linh đáng sợ: Tướng quân không đầu
Đây là một trong những câu chuyện tâm linh đáng sợ nhất của báo ứng hiện đời. Vào năm 1992, khu cư trú chung quanh thành phố Bắc Kinh mới lập, có một hộ ba người dời đến đây chưa bao lâu. Vào buổi chiều nọ khoảng hơn 6 giờ tối. Cặp vợ chồng đang dùng cơm tại nhà bếp, thì bỗng nhiên nghe có tiếng gõ cửa. Con gái họ liền ứng thinh hỏi:
– Ai đó? (và chạy ra mở cửa). Sau khi cô gái mở cửa xong thì bỗng thét lên một tiếng “Á!” kinh hoàng, rồi té nhào xuống ngất xỉu, mặt lộ vẻ hãi hùng. Cha mẹ vội chạy ra cứu tỉnh con. Khi cô gái tỉnh dậy kể:
– Con thấy ngoài cửa có một tướng quân mặc khôi giáp thời cổ đại nhưng không có đầu, làm con sợ chết khiếp!
Người cha nghe vậy nghĩ thầm: “Chắc là bọn xấu nào giả dạng như thế để hù dọa đây”. Ông liền cầm dao xông ra ngoài xem, nhưng không thấy ai. Ông liền chạy lên sân thượng quan sát kiếm tìm, cũng không thấy gì. Thế là ông trách con hoa mắt nhìn sai. Hôm sau con gái ông tan học xong, do quá sợ nên không dám về nhà, cô đành qua nghỉ nhờ bên nhà bà ngoại.
*
Đêm đến, khi ngủ cô vẫn còn bị ám ảnh nên thấy ác mộng kinh hoàng, hãi hùng tỉnh giấc. Cha mẹ bèn dẫn cô đi khám bệnh, nhưng không tìm ra nguyên nhân. Trong lúc bối rối không biết làm sao, họ chợt nhớ đến người bà con là Bác sĩ Hoàng. Ông này cũng từng va chạm với thế giới tâm linh, do bị quái bệnh, nhờ được hướng dẫn tụng kinh mà trị lành.
Bác sĩ Hoàng liền gọi điện cho Quả Lâm (con gái tôi), kể rõ tình hình. Ông vừa thuật xong thì Quả Lâm đã bảo ông:
– Lúc chú đang kể thì vị tướng quân không đầu này đã tìm tới đây, hiện đang quỳ trước mặt con nè!
Quả Lâm liền hỏi tướng quân vì sao lại hiện ra khiến người sợ chết giấc? Ông bèn kể mình từng ở địa phương này đánh trận. Bị địch bắt cắt mất đầu, nên rất cần tìm ra đầu để đầu thai chuyển thế. Quả Lâm bảo:
– Ông bị chặt đầu từ thuở đó tính đến nay đã mấy trăm năm trôi qua rồi. Đầu bây giờ cũng đã hóa thành bụi đất, làm sao mà tìm được? Tướng quân không đầu nghe nói vậy thì bật khóc to, lộ vẻ sầu khổ thảm thiết và than là xem như ông vĩnh viễn không có ngày được đầu thai nữa! Quả Lâm bảo ông:
– Đừng khóc, chỉ cần ông niệm Phật theo tôi, thì Phật sẽ gia hộ giúp cho ông.
Câu niệm Phật mầu nhiệm
Rồi nó dạy ông niệm: “Nam mô A Di Đà Phật!”. Vị tướng quân kia chỉ niệm một câu “Nam mô A Di Đà Phật!” thì thấy một cái đầu kim sắc liền hiện ngay trên cổ. Ông mừng rỡ đưa hai tay lên ôm đầu và nhảy cỡn lên. Sau đó thì mọp xuống lạy Quả Lâm ba lễ tạ ân, rồi đi đầu thai làm người.
Sau này đứa bé lớn lên, nhất định sẽ tìm đến Phật môn quy y tu hành. Bởi tướng quân không đầu kia kiếp trước từng đã có cúng dường Phật, lễ Phật. Nhờ nhân lành này mà trong giây phút tuyệt vọng, đã gặp được Thiện tri thức chỉ ông niệm Phật. Do đó mà siêu thoát tái sinh ngay. Quả Lâm bảo Bác sĩ Hoàng:
– Cô gái kia hiện thời lòng đã hết hoảng sợ, tối nay sẽ về nhà cha mẹ mình. Quả nhiên, tối đó gia đình họ gọi điện báo tin cho Bác sĩ Hoàng hay: Con gái họ đã về nhà rồi.
Qua câu chuyện này có thể thấy, chí thành niệm một câu Nam mô A Di Đà Phật! Uy lực cảm ứng rất không thể nghĩ bàn. Nếu thường niệm danh hiệu Phật, công phu chẳng uổng, phúc chẳng mất. Gặp lúc nguy nan ắt được Phật gia hộ.
Quán Thế Âm Bồ Tát cứu nạn
Xin kể thêm câu chuyện nữa: Có bà X là Phật tử cùng nhóm bạn đồng nghiệp hai mươi mấy người đi du lịch Hoàng Sơn. Đến khi xuống núi quay về, họ bị một đám thổ phỉ chặn lại. Tài xế lúc dừng xe đã nhắc nhở mọi người nên sẵn sàng xả bỏ tài vật để bảo toàn mạng sống. Sáu tên cướp xông lên xe, tay cầm khí giới sáng lòe, trừng mắt quan sát khắp xe rồi nhảy xuống. Dõng dạc bảo tài xế:
– Cút xéo cho mau!
Mọi người đều ngạc nhiên vì thấy một xu chúng cũng chẳng lấy. Sau khi thoát hiểm, biết bà X rất kính tin Phật, họ bèn hỏi thăm:
– Hồi nãy thấy bà cúi đầu đọc niệm thầm cái gì vậy?
Bà đáp:
– Tôi niệm “Nam mô Quan Thế Âm Bồ tát!”.
Qua việc này, nhiều đồng nghiệp bà thực tin có thế giới tâm linh, phát tâm quy y kính tin Phật. Bà X tín tâm càng kiên định, thệ dứt tuyệt đồ mặn, nguyện ăn chay trường. Hiện giờ là một người nghiêm trì giới luật, tu hành tinh tấn.
*
Đọc câu chuyện tâm linh đáng sợ mà Ngài Quả Khanh thuật lại này. Tôi lại nhớ đến chuyện Thầy đi cầu siêu ở Quảng Trị. Nhiều vong linh Bộ đội còn chưa biết mình đã chết, vẫn ôm súng duyệt binh. Hay chuyện một bậc chân tu khai thị cho một vị tướng ở Quảng nam: Đã chết mấy trăm năm mà tay vẫn cầm đao chờ ngày phục Quốc.
Họ do một niệm bám chấp mà vô phương siêu thoát, thật xót xa! Trong cảnh giới tâm linh này, chỉ cần họ gặp được người tu hành chân chính khai thị cho, chỉ cần niệm Phật một câu thôi mọi khổ đau sẽ tan biến và siêu thoát về cảnh giới lành!
Chuyện tâm linh có thật: Quỷ gọi cửa
Năm nay tôi 28 tuổi, mới lập gia đình tháng 5/2011. Thời gian này phải nói là tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc. Một ngày cuối tháng 8, tôi về nhà thăm mẹ. Tình cờ nghe mẹ kể, không biết là người nào, hằng đêm cứ độ 22h05 phút là ở dưới lầu réo gọi tên tôi! Tôi nghe xong đâm sợ vỉ thấy chuyện quá kỳ lạ, nên cứ vặn hỏi mẹ:
– Có phải là mẹ nghe lầm hay bị ảo thính, ảo giác gì chăng?
Mẹ tôi khẳng định:
– Tuyệt đối không có chuyện nghe lầm. Hồi đầu mới nghe thì mẹ cho rằng vùng này có nhiều người tên Oanh, Nghĩ chắc là người ta kêu trùng hợp, nên mẹ không để tâm. Nhưng lâu dần thì mẹ phải để ý, vì thấy chuyện này cứ tái diễn, tính ra đã ba tháng nay rồi.
Bây giờ tôi nhớ lại, thầm phục tính gan dạ của mẹ, vì trong suốt thời gian đó, tối nào trước 22 giờ bà cũng lên sân thượng đứng nhìn xuống. Cẩn thận quan sát khắp chung quanh mong phát hiện ra kẻ giở trò chơi ác? Bà đứng đợi rất lâu mà chẳng thấy chi, nhưng khi bà vào nhà thì âm thanh nữ nhân kia lại vang lên réo gọi tên tôi. Bất đắc dĩ mẹ phải đem chuyện này kể lại cho tôi nghe.
Đúng giờ quỷ gọi
Lúc đó, tôi vừa lo vừa sợ. Cũng cho rằng có thể là do bọn gian manh nào đó làm, chứ làm gì có những chuyện tâm linh đáng sợ như thế được? Lòng đầy âu, lại sợ có việc không hay xảy đến cho mẹ, nên quyết định tối đó ngủ lại.
Tôi nhìn chăm chăm vào cái đồng hồ treo trên tường, âm thanh tích-tắc tích-tắc đều đều vang lên. Lòng tôi thấp thỏm không yên và bị kích động tột cùng. Để giảm bớt lo âu, tôi và mẹ vừa chờ đợi vừa trò chuyện.
Đúng 22h05 thì tai tôi nghe rõ ràng âm thanh của một nữ nhân đang réo gọi tên mình. Toàn thân tôi nổi gai ốc, mồ hôi tuôn đầm đìa. Lúc này không hẹn mà tôi và mẹ đồng buột miệng nói một câu:
– Nghe không hả?
Đúng vậy! Rốt cuộc tôi phải tin chuyện tâm linh đáng sợ là có thực! Té ra thế gian này thực có cái gọi là “Quỷ kêu cửa!”. Tôi vô cùng thắc mắc, khó hiểu, tâm tư sợ hãi, kinh hoảng vô cùng! Điều kỳ lạ là tôi thấy cái giọng réo gọi kia tôi lại có cảm giác rất quen thuộc, thân thiết. Đêm đó tôi hoàn toàn mất ngủ, nói đúng hơn là “không dám ngủ”.
*
Suốt đêm tôi cứ ngồi trên giường không dám chợp mắt. Việc đường đột tiếp xúc với thế giới tâm linh khiến tôi vô cùng lo lắng và hoảng loạn. Quá nửa đêm tôi có thiếp đi một chút và mơ thấy một nữ nhân gầy ốm, tóc ngắn, ôm một đống tiền to trước ngực. Tôi định tiến lại gần, thì cô liền ném cho tôi tia nhìn đầy thù hận… Cứ thế, tôi chịu đựng đến trời sáng. Tôi thực sự rất sợ, chẳng hiểu đây rốt cuộc là việc gì?
Gần như mù tịt về chuyện tâm linh nên khi trời sáng, tôi đi tìm thầy, nhờ xem thử. Họ không nhìn ra nguyên nhân, chỉ nói là “Dường như kẻ này đến đòi mạng”. Lại dặn tôi buổi tối không nên để mẹ đi ra ngoài, nếu không sẽ nguy hiểm. Ngoài ra thầy bảo tôi về dùng năm loại ngũ cốc ngăn nữ quỷ. Tôi làm y như thầy bày, nhưng không thấy công hiệu chi. Gần Tết Trung thu, thầy nói đến Trung thu nếu như không nghe kêu tên nữa thì là ổn.
Âm thanh lạ đó vẫn kêu réo tên tôi mỗi đêm, chẳng hiểu là chuyện gì? Chớp mắt đã mùng 9 tháng 8 âm lịch, còn vài ngày nữa là Tết Trung thu. Ruột tôi nóng như lửa, cứ sợ mẹ xảy ra chuyện không hay. Cha tôi mất sớm, chỉ có hai mẹ con nương nhau mà sống. Tôi xem mẫu thân như sinh mạng của mình. Không có bà, tôi làm sao mà đối mặt với tháng ngày còn lại?
*
Sáng đó, tôi liên tục gọi điện hỏi thăm xem có vị thầy tâm linh nào đoán chuyện giỏi chăng. Tôi rất muốn nữ quỷ này bỏ đi, hình như cô ta đối với tôi có mối cừu hận nào đó. Bạn bè nhiệt tình mách bảo, cho địa chỉ các thầy chuyên gỡ rối. Lúc này tôi rất hoang mang, thường tự vấn: “Không hiểu mình đã làm điều chi có lỗi?”
Trong lúc rối ren, tôi bỗng sực nhớ, mấy năm trước mình từng ghé một nữ sĩ có tài giải đoán rất hay. Thế là tôi quyết định đến nhà cô này. Sau khi liên lạc qua điện thoại, cô hẹn tôi sau 11 giờ trưa hẵng đi. Qua 11 giờ, tôi đúng hẹn tìm đến thì mới rõ cô này theo đạo Phật.
Trong nhà thông thoáng, sạch sẽ, có thờ một tôn tượng nhìn rất quen, nhưng tôi không nhận ra là ai. Sau khi tôi trình bày chuyện mình. Cô ấy (xin tạm gọi cô Lan) đã kể ra một giai thoại thề nguyền ngàn năm. Giải mối nghi vấn về thế giới tâm linh cho tôi. Khi đó câu đầu tiên tôi hỏi là:
– Mẹ tôi có bị nguy hiểm gì không?
Thỉnh oan gia trái chủ
Cô Lan đáp:
– Không hề chi!
Lúc này tôi mới yên lòng, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô Lan định tâm một lúc rồi kể ra câu chuyện tiền kiếp của tôi. Xin tóm tắt sơ lược như sau:
“Đời thứ nhất, khoảng hơn 2000 năm trước, chúng tôi vốn là vợ chồng. Người (gọi tên tôi hằng đêm hiện thời) lúc đó mang thân nam, làm Tể tướng. Tôi mang thân nữ, là thê thiếp. Nhưng tôi lại giết chết phu quân, tạo thành nghiệt duyên oan trái đời thứ nhất. Đời thứ hai sau đó khoảng 300 năm, người kia là chủ, tôi là tớ. Tôi lại nghe lời kẻ gian xúi giục, giết chết ông chủ. Cho tới đời hiện tại này thì y là quỷ, tìm đến đòi mạng tôi”.
Cô Lan hỏi tôi:
– Oán kết tâm linh sâu nặng này, cô có muốn hóa giải không?
Tôi vội gật đầu. Vâng lời cô, trong tâm tôi không khởi tạp niệm, chỉ nghĩ một điều: Nhất định sẽ thực hiện, làm tốt mọi yêu cầu. Cô kêu tôi quỳ trước tượng Bồ tát. Tôi quỳ mà tự nhiên nước mắt cứ tuôn ra, chẳng hiểu vì sao như vậy?
Cô cho tôi ba ngày, bắt tôi mỗi ngày phải niệm ba ngàn câu Nam mô A Di Đà Phật. Tụng thêm ngày hai bộ kinh sám hối. Lại đưa tôi một quyển kinh “Quan Thế Âm Bồ tát Phổ Môn Phẩm” và “kinh Kim Cang”. Cô vì tôi tụng chú, mặc dù tôi nghe không hiểu. Nhưng lúc niệm hồng danh Nam mô A Di Đà Phật thì lệ tôi rơi đầm đìa. Sau đó, cô Lan bảo:
*
– Yên tâm đi! Tối nay hắn sẽ không đến nữa đâu.
Tôi lúc đó trong lòng bán tín bán nghi. Tuy thành tâm, nhưng lần đầu va chạm vào thế giới tâm linh, nên lòng đầy thắc mắc. Tôi rời nhà cô Lan quay về thì đã xế chiều, tôi và các thân hữu vừa ăn cơm vừa bàn về việc này. Cô bạn đồng đi phát biểu:
– Chẳng biết có hiệu quả gì chăng, nhưng dù sao tao cũng không tin mấy câu chuyện tâm linh này!
Bất kể bạn tôi phê bình, ngăn chê thế nào, tôi vẫn giữ vững lập trường: “Đã hứa thì phải làm!”. Ăn chiều xong tôi đến chỗ mẹ, kể hết mọi việc vừa rồi. Mẹ cũng nghi ngờ thắc mắc đầy, cho rằng câu chuyện tâm linh đáng sợ này là ngoài sức tưởng. Bà nói mình sống hơn nửa đời, đây là lần đầu tiên gặp việc lạ như thế này.
Ai cũng không tin, ngay cả bản thân tôi cũng còn hoài nghi, nhưng tôi vẫn phải làm. Vì mẹ, tôi buộc phải làm! Từ giã mẹ, tôi về với mái ấm của mình. Ông xã rất lo cho tôi nhưng hoàn toàn chẳng tin được những việc kỳ cục như thế.
*
Tối đó mình tôi ở nhà, nhớ đến những câu chuyện tiền kiếp rồi bật khóc. Tôi buồn bã vạn phần, thầm nghĩ: “Sao mình có thể tạo tội lớn như thế chứ? Được mang thân người là rất khó, rất quý. Vậy mà tôi nhẫn tâm giết họ tới hai lần, ra tay sao quá ác?”. Thế là tôi lại khóc, thầm tự hỏi vì sao y không sớm điểm hóa cảnh tỉnh tôi?
Tôi cảm thấy hết sức thống khổ, bèn mở cuốn kinh sám hối ra tụng. Sau đó tôi đến ở nhà mẹ ba ngày. Trên đường đi miệng tồi không ngừng niệm Phật! Ở chỗ mẹ tôi lo tụng kinh sám hối. Dù tâm tư căng thẳng, nhưng lúc ngồi trên giường tôi liên tục niệm Phật.
Ngó lên nhìn đồng hồ thấy đã hơn 22h30. Hôm nay đúng là không còn nghe tiếng réo gọi tên tôi nữa. Quá nửa khuya tôi ngủ thiếp đi. Trong mộng thấy cô gái kia nắm tay tôi vui mừng hớn hở, ánh mắt nhìn như muốn nói: “Làm rất tốt!”.
Trải qua một đêm bình an. Buổi sáng thức dậy, tâm tư tạm ổn, nhưng vẫn còn chút lo lắng. Đến tối, thấy mẹ lăng xăng làm việc lòng tôi cảm giác rất hoảng loạn và buồn. Tôi chỉ muốn yên tĩnh, nên bảo mẹ hãy ngừng tay làm việc để cùng niệm Phật với tôi. Lúc này tôi phát hiện: Gió thổi từng cơn, rất lạnh. Lạnh đến tôi nổi ốc, đổ mồ hôi khắp người, tôi hỏi:
– Mẹ có mở cửa sổ ra không vậy? Bà đáp:
– Không có!
*
Tay tôi lạnh cóng, tôi cảm giác như khí âm đang ùa tới phủ khắp, y đã đến bên cạnh tôi. Hình như y không tín nhiệm tôi. Tôi bảo vong linh hãy yên tâm và trân trọng hứa: Nhất định sẽ niệm Phật, để cầu cho y được thoát ly khổ hải, xin y hãy tin tôi. Tôi vừa niệm Phật vừa khóc, niệm mãi cho đến khi tâm trở nên bình an vui vẻ, có thể mỉm cười. Lúc này tay tôi dần dần ấm áp trở lại.
Buổi sáng thứ ba, tôi quyết định phải ráng niệm Phật và sám hối thật nhiều. Buổi sáng tôi tụng mười biến, chiều hai biến, tối hai biến. Suốt ba ngày này tôi luôn giữ liên lạc cùng cô Lan.
Khi tôi đến gặp cô Lan, cô tặng tôi cuốn “Báo ứng hiện đời” của cư sĩ Quả Khanh. Tôi đọc thấy trong đây có rất nhiều câu chuyện nhân quả và nhiều cảnh giới lạ kỳ trong thế giới tâm linh. Tôi nghĩ “Mình nên tụng kinh Địa Tạng hồi hướng cho những người đã từng bị mình sát hại, gây tổn thương“. Thế là tối đó tôi tụng năm biến kinh.
Có một việc tôi quên kề là vào buổi chiều ngày thứ hai, đã phát sinh một việc lạ lùng. Khi đó tôi nảy ý rất thèm nghe nhạc niệm Nam mô A Di Đà Phật, liền lên mạng tìm. Tôi ngồi trước máy vi tính yên lặng lắng nghe rồi bật khóc, cảm thấy mình là một kẻ tội lỗi.
*
Thế là tôi liền quỳ xuống, phát tâm ăn năn sám hối, lúc này tôi phát hiện ra: Trên màn hình máy vi tính rung động dữ dội, trong máy bỗng hiện ra một cảnh tượng: Tôi đang cầm hai loại trái cây gồm chuối và nho đi đến nhà cô Lan. Tôi không hiểu điều này là sao, nên không để ý lắm.
Sự việc cuối cùng được giải quyết xong, ngày thứ ba quả nhiên hết còn nghe tiếng nữ quỷ kêu réo. Lòng đầy tri ân, nên ngày 14 âm lịch tôi bèn đi mua nho, chuối đem đến cảm tạ cô Lan (giống y cảnh tôi thấy trên vi tính hôm qua). Cô Lan bảo tôi hãy đảnh lễ tượng Phật. Lúc lễ Ngài lòng tôi cực kỳ xúc động và có cảm giác rất lạ.
Chiều 14 âm lịch tôi và ông xã đi thăm mẹ, chồng tôi mua thịt lừa ăn. Bình thường tôi rất thích và có thể ăn bảy, tám miếng. Nhưng hôm đó mới ăn tới miếng thứ tư thì tôi ăn không nổi nữa. Sau đó bao tử bỗng phát đau khiến tôi nôn mửa dữ dội. Khi ấy tôi nghĩ: “Chết rồi! Chẳng lẽ minh đã phạm lỗi gì nữa chăng?” Hôm sau là Tết Trung thu tôi lại mơ thấy một ác mộng kinh khủng: Trong mộng là một vực thẳm to rộng, sâu hun hút nhìn không thấy đáy. Trong đó vang lên tiếng nữ quỷ trách mắng:
– Ngươi cứ sống như thế nảy thì bao giờ ta mới có thể thoát khổ? Ngươi hãy chuẩn bị cho cái chết của mình đi!
*
Tôi kinh hãi ngồi bật dậy, trời chưa sáng hẳn. Liếc nhìn ông xã đang ngủ say bên cạnh, tôi nhẹ nhàng chỉnh thân, niệm thầm: “ Nam mô A Di Đà Phật! Cầu xin Ngài ban cho con đáp án về giấc mộng vừa rồi, con đã làm gì không tốt ư?”. Niệm Phật được một hồi thì tôi thiếp đi, trong mộng thấy hiện ra một bài thơ. Ngay khi thức dậy tôi đã vội vàng ghi lại, nhưng không sao nhớ hết, chỉ nhớ rõ bốn từ: “ Ăn chay niệm Phật!”
Sáng ra, tôi kể cho mẹ nghe mọi việc và tuyên bố kể từ đây mình sẽ ăn chay. Cả nhà đều thắc mắc không hiểu vì sao tôi chẳng chịu ăn thịt. Mẹ chỉ đoán rằng chắc tôi muốn giảm cân. Nhìn cảnh mọi người ăn thịt uống rượu, tôi không thèm chút nào. Cứ thế tôi ăn chay luôn đến bây giờ mà không hề thèm mặn.
Gia trạch dần bình an, tâm tư mẹ tôi cũng tốt lên. Trước đây mẹ tôi rất gan dạ, nhưng bây giờ mỗi khi lên sân thượng lòng đã có chút sợ. Khi bà ở cơ quan, lúc rảnh cũng tranh thủ niệm Phật! Bà nói bây giờ tâm tư bà đã tốt hơn nhiều. Chồng tôi dù không tin, nhưng đối với việc ăn chay niệm Phật của tôi cũng không phản đối. Anh chỉ cần tôi bình an, không sao là được.
Lời kết
Từ khi tiếp xúc với Phật pháp đến nay đã hơn một tháng. Trước đây nhân vì tôi bị oan gia đòi nợ mà va chạm với thế giới tâm linh. Sau khi trải qua việc này rồi, tôi hiểu được những liên quan giữa con người với nhau, cũng thấy mạng sống, thâm tình là rất quý.
Quan trọng nhất là tôi đã thực sự ngộ ra và cảm nhận được Phật pháp có uy lực rất lớn, không thể nghĩ lường. Tôi tin sâu nhân quả báo ứng. Việc đã qua giúp tôi hiểu được ý nghĩa của đời sống. Cũng đã biết “khoan dung với lỗi người, nghiêm khắc với mình. Sống phải hiếu kính cha mẹ, phàm làm gì cũng phải có ích cho mình và người”.
Đối với việc học Phật tôi luôn để tâm khắc phục, điều chỉnh từng tật nhỏ của bản thân. Tất nhiên quá trình tu sửa này đòi hỏi sự thực hành liên tục bền chí suốt thời gian dài. Bởi bất kể bạn làm gì, trong tâm phải luôn có Phật.
( Chuyện tâm linh có thật )
Tuệ Tâm 2020.
Thanh Tịnh viết
Nam mô A di đà Phật.
Kính chào Tuệ Tâm (tôi không biết xưng hô thế nào cho phải, xin được lượng thứ)
Tôi có tánh nghi ngờ rất sâu nặng. Đối với pháp môn tịnh độ, mặc dù tôi rất cung kính, không dám kinh nhờn, nhưng tôi vẫn không thể dứt khỏi hoài nghi. Tôi cũng biết rằng nếu lỡ mất cơ duyên này thì vạn kiếp nan tao ngộ, cũng biết rằng nghi hoặc lời Phật là sai, nhưng không biết làm sao để đoạn nghi ngờ, sanh tín tâm.
Cúi xin Tuệ Tâm chỉ dạy
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Bạn cứ gọi Tuệ Tâm là được rồi, đấy vốn cũng chỉ là cái danh xưng giả tạm thôi mà! Cái tánh nghi ngờ sâu nặng ấy của bạn là do chướng nghiệp ngăn che, là tập khí từ nhiều đời nhiều kiếp rồi, không phải bây giờ mới có đâu! Rất có thể trong một kiếp nào đó do học Phật nhưng hủy báng pháp môn Tịnh Độ mà chiêu cảm lấy. Cho nên nay gặp được Pháp môn Tịnh Độ, nghi mà vẫn cung kính là nhờ sức gia bị của Tam Bảo mà được. Nếu không có sức gia bị ấy, chắc đã sanh tâm hủy báng lâu rồi. Đối trị cái tập khí ấy khó nhưng không phải là không có cách. Cách ấy đơn giản như thế này: Hễ khi tâm mình khởi một niệm nghi ngờ thì ngay đó khởi niệm xin sám hối rồi niệm Phật lấy ít câu, cầu Phật gia bị cho sớm được tiêu trừ túc nghiệp. Niệm Phật xong thì miệng tự bảo mình thế này: Cảm ơn ông! Nhờ cái tà kiến của ông nên đến hôm nay, không biết bao nhiêu đức Phật đã ra đời rồi mà tôi vẫn đang còn nổi chìm trong cõi Ta Bà đầy trược ác này, khổ không để đâu cho hết! Xin ông từ bi tha cho tôi. Nam mô A Di Đà Phật!
Kinh Hoa Nghiêm dạy: “Lòng tin là bước đầu vào đạo, là mẹ của tất cả công đức…” Cho nên: Người tin Phật, học Phật thì được lợi ích; còn như chẳng tin thì muôn kiếp trôi lăn theo gió nghiệp, xuống lên trong sáu nẻo, chẳng biết bao giờ ra được khỏi tam giới! Lại ta là phàm phu, nghiệp sâu chướng nặng, bị nó ngăn che nên tâm sanh khởi vô biên các loại tà kiến. Cho nên để đoạn nghi sanh tín thì phải hiểu được rằng mình là phàm phu đầy ngã chấp, trí huệ không có, chỉ nên ngửa mặt tin lời Phật, lời Tổ là tốt nhất. Bởi chỉ có ta nói dối, chớ Phật hay Tổ không bao giờ dối gạt chúng sanh.
Pháp môn Tịnh Độ trọng yếu ở niềm tin, vãng sanh hay không cũng do niềm tin quyết định. Nay gặp rồi mà không đoạn được nghi tâm ắt sẽ lại lấy địa ngục làm nhà trong muôn kiếp, chẳng phải là đáng kinh sợ lắm hay sao?
Nam mô A Di Đà Phật.
Thanh Tịnh viết
Nam mô A di đà Phật.
Tôi nhất định sẽ tận lực sám hối tội nghi ngờ, dù biết tâm nghi hoặc của bản thân rất khó đoạn, nhưng tôi tin rằng Phật lực từ bi sẽ gia hộ cho tôi. Quả thật đang trong tâm trạng hoang mang mà đọc được lời chỉ dẫn của Tuệ Tâm tôi thấy xúc động và được an ủi nhiều lắm.
Xin tri ân Tuệ Tâm.
Nam mô A di đà Phật.
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật
Càng sâu vào thời mạt, nghiệp chướng càng trùng trùng lớp lớp, nhân duyên để được biết đến Phật pháp càng khó hơn gấp bội phần. Thiện Tri Thức không có, lại thêm tà thần ác quỷ lộng hành, để an ổn mà tu tập đã là vô cùng khó rồi, nói chi đến chứng đạo mà ra khỏi sanh tử luân hồi!
Trong pháp tu căn bản Tam vô lậu học thì “Giới” đứng đầu. Nếu không giữ được “Giới”, thì vô phương vào “Định”. Nếu không vào được “Định” thì “Tuệ” không cách chi khai mở được. Mà riêng về “giới” thì ngày nay, kể cả người xuất gia, giữ được tinh nghiêm ở phần “thô” thôi cũng đã hiếm người, còn giữ giới ở mức “tế” hay “vi tế”, trong một triệu người tu may lắm được một hai. Lại vì không có Thiện Tri Thức dẫn dắt nên người tu cùng lắm thì được chút tịch tĩnh, lúc cảnh giới phát sinh thì 100 người lạc vào lưới ma mất 99, người còn lại không bị ma dựa cũng phạm vọng ngữ mà tự xưng mình chứng nọ đắc kia, kết cục đều lấy địa ngục làm nhà…thật thập phần kinh sợ!
Bởi thương chúng sanh thời mạt chịu vô biên các chướng duyên khổ lụy, nên đức Phật từ bi mở ra pháp môn Tịnh Độ để giúp chúng sinh nương nơi sức bản nguyện của Phật A Di Đà, dù không đoạn trừ được nghiệp lực vẫn ra khỏi sanh tử luân hồi. Cái bi tâm ấy, trừ Phật ra chắc không ai khởi phát cho được! Tôi mỗi khi nghĩ đến điều này, vẫn ứa nước mắt cảm thán khôn nguôi! Chúng sanh cang cường và cực khó độ! Tôi thấu hiểu điều này khi nhìn thầy tôi: Cả một đời giữ giới niệm Phật không danh không lợi. Một thân già, mấy bộ y cũ rách, lang thang khắp nơi độ sanh không chán mỏi. Nay 76 rồi mà thi thoảng vẫn còn khởi niệm buồn thương chúng sanh mê muội. Thầy vẫn thường cảm thán với tôi: “Ngày nay độ Ma dễ hơn độ người gấp vạn lần. Bởi ma nó khổ mà biết mình khổ nên dễ độ, còn con người thì khổ nhưng lại chẳng tự biết, lấy khổ làm vui nên khó độ vô cùng!”
Pháp môn Tịnh Độ lấy Tín, Nguyện, Hạnh làm nền tảng. Do tín đứng đầu, nên chỉ cần phát khởi được tín tâm mà niệm Phật thì Nguyện, Hạnh tự nhiên thành tựu. Kế đó chỉ cần nghe lời Phật dạy:” Niệm danh hiệu ta cho đến mười niệm, nếu chẳng vãng sanh, ta thề không ở ngôi Chánh giác”; rồi buông hết mong cầu ra, an nhiên tự tại mà niệm Phật; đưa niệm Phật vào cuộc sống, cuộc sống là niệm Phật thì không ai không được vãng sanh! Lúc ấy niệm Phật tự nhiên thành niềm vui rất lạ lùng vậy…Bạn tham khảo thêm hai bài: Cách niệm Phật tại nhà và Niệm Phật Tông Yếu – Pháp Nhiên Thượng Nhân để nắm vững đường lối hành trì nhé.
Cầu mong Tam Bảo gia bị cho bạn sớm được an vui. Nam mô A Di Đà Phật!
Thanh Tịnh viết
Kính chào Tuệ Tâm.
Sau khi đọc được Pháp ngữ của Pháp Nhiên Thượng Nhân và PS. Huệ Tịnh, tôi đã có niềm tin rằng bản thân chắc chắn được cứu độ. Mặc dù vậy nhưng tai ương nghi ngờ vẫn còn dư sót, tôi thi thoảng vẫn còn nghi hoặc về sự hiện diện của Đức A di đà, mặc dù biết rằng đó là không đúng.
Cái tà kiến của tôi nó gần như thế này: “Bổn Nguyện là không hư dối. Tôi không biết Phật A di đà có thật hiện diện hay không nhưng Bổn Nguyện vẫn là chân thật.” Sự hoài nghi của tôi là như thế.
Dù tôi không hoài nghi chút nào về sự cứu độ này, về Bổn Nguyện lực, dù tôi vẫn tin chắc niệm Phật được vãng sanh. Nhưng thi thoảng tôi vẫn khởi lên chút xíu nghi ngờ về sự hiện diện của Phật A di đà.
Ôi nghiệp chướng của tôi sao sâu dày thế này. Ôi sao tôi ngu si ương bướng thế này.
Tôi phải làm sao đây.
Lời cuối cùng, Tuệ Tâm có thể không đăng câu hỏi này lên mà trả lời riêng qua email cho tôi cũng được. Tôi sợ nếu đăng sẽ ảnh hưởng tín tâm của các bạn đọc khác.
Trân trọng cám ơn.
Nam mô A di đà Phật.
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Tuệ Tâm mạn phép bạn đăng bình luận, việc này sẽ giúp ích cho nhiều người đang có nghi tâm như bạn! Về nghi tâm của bạn, ấy là do chướng nghiệp ngăn che, có thể trong một kiếp nào đó học Phật nhưng bài bác Tịnh Độ nên nay chiêu cảm cái quả ấy. Tin Bổn Nguyện không hư dối mà lại nghi không có Phật A Di Đà thì thật là mâu thuẫn. Bởi Bổn Nguyện tiếp dẫn vãng sanh do Phật A Di Đà phát nguyện, nếu Ngài thực không có thì Bổn Nguyện ấy ở đâu ra, do ai phát?
Để đối trị cái nghi tâm ấy thì bạn nên làm thế này: Hễ một khi nó khởi lên thì liền sám hối và niệm Phật lấy 5-10 câu. Lại nên khắc cốt ghi tâm điều này: Ta là phàm phu ngu si, nghiệp chướng lẫy lững, trí huệ cạn cợt, nay phước duyên gì mà gặp được Bổn Nguyện Niệm Phật. Mà càng sâu vào thời mạt càng khó có duyên gặp được Phật pháp, huống nữa là gặp được Bổn Nguyện; lại khi tái sinh mười phần mê muội, làm lành thì ít, làm ác thì nhiều…Nếu chẳng vãng sanh, chắc chắn lại lấy địa ngục làm nhà trong vô lượng vô biên kiếp, thật vô cùng kinh sợ!
Lại nữa: “Chỉ có ta nói dối chớ đức Thích Ca không bao giờ nói dối, đức A Di Đà không bao giờ nguyện dối”. Chỉ nên ngửa mặt tin trọn lời Phật dạy là tốt nhất. Bởi mình phàm phu không có trí huệ, khởi nghi tâm chỉ hại mình chớ chẳng hại đến ai. Thầy tôi thường bảo: “Ngày nay do chúng sanh nghiệp chướng nặng nề, cho nên đủ phước duyên gặp được Bổn Nguyện vô cùng khó, trong hàng triệu người may ra được một. Phàm đã gặp mà tin nhận không nghi thì chắc chắn được vãng sanh.” Nay bạn duyên gặp pháp rồi, phải biết duyên ấy vô cùng hi hữu, muôn kiếp khó gặp; và đó cũng là cơ hội duy nhất để ra khỏi sanh tử trong thời mạt này, cần phải hết sức trân trọng!
Thanh Tịnh viết
Nam mô A di đà Phật.
Tôi đã hiểu rồi. Quả thật là việc đoạn nghi tâm dù khó đến mấy, cũng không khó bằng việc kiếp sau lại được thân người, nghe Phật pháp, gặp Bản Nguyện. Tôi sẽ cố gắng nỗ lực.
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Thời pháp nhược ma cường, chúng sanh một ngày từ nơi thân khẩu ý tạo ra vô lượng vô biên các nghiệp bất thiện. Cho nên chư Tổ thường bảo “được vãng sanh còn dễ hơn gấp vạn lần so với được tái sinh làm người”, ý là như thế.
Cầu mong Tam Bảo gia bị cho bạn sớm được tăng trưởng tín tâm!
Thanh Tịnh viết
Kính chào Tuệ Tâm
Cho tôi hỏi là ngoài niệm Phật ra nếu tôi đọc kinh hàng ngày có phải là tạp tu không? Tôi chỉ đọc kinh nhằm mục đích bài trừ tà kiến, đoạn nghi sanh tín. Tôi cảm giác mình rất thích kinh A di đà.
Tôi cũng chỉ muốn đọc một bộ kinh này thôi.
Còn mục đích để vãng sanh thì tôi chỉ dùng một câu Nam mô A di đà Phật mà thôi.
Xin cám ơn!
Nam mô A di đà Phật.
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Chư Tổ dạy rằng: Đọc Kinh giúp tăng trưởng trí tuệ, cho nên ngoài thời gian niệm Phật ra bạn “đọc” thêm các kinh sách là tốt, không phải là tạp tu. Kinh sách ghi lại lời dạy của đức Phật và chư Thánh chúng. Do toàn chân thật ngữ nên người đọc nhiều sẽ đoạn nghi sanh tín, trí huệ mở mang. Vả lại nếu chẳng đọc kinh A Di Đà làm sao biết được y báo và chánh báo của cõi Cực Lạc, không biết thì một mai tâm tịnh, cảnh hiện, sẽ không phân biệt được đâu là Thánh Cảnh, đâu là Ma Cảnh; Nếu chẳng đọc kinh Lăng Nghiêm làm sao biết được sự nguy hiểm và chân tướng của Ngũ Ấm Ma. Không biết được sự hung hiểm của Năm mươi loại ma này thì khó đoạn được ngã mạn, rất dễ vọng ngữ vậy!
Thanh Tịnh viết
Nam mô A di đà Phật.
Xin cám ơn ạ. May quá, thế thì tôi yên tâm rồi.
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Hiến Đinh viết
Dạ thưa sư Tuệ Tâm, con có điều thắc mắc, con có đọc một số bài viết thì con thấy nhiều trường hợp vong linh tuy biết niệm Phật vi diệu thù thắng, nhưng bản thân họ không thể tự niệm, nhưng những trường hợp sư kể vong linh họ niệm được, theo con thì có phải :
1. Có sư thầy đức hạnh dạy họ niệm, trợ niệm cho họ
2. Bản thân họ trong quá khứ đã từng trồng căn lành trong Phật Pháp thì mới có thể niệm được
Con kiến giải như vậy không biết đúng không, xin sư giải đáp giúp con
Nam mô A Mi Đà Phật
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
1. Vai trò của người Thầy chân chính vô cùng quan trọng. Chúng sanh trong cõi quỷ nghiệp chướng sâu nặng, bị ngăn che nên rất khó được khai tâm. Lại do nghiệp lực tự nhiên, họ có tha tâm thông, ít thôi, nhưng đủ để biết được những gì ta nghĩ trong đầu. Cho nên người Thầy không có đạo hạnh, giữ giới chẳng tinh nghiêm và không có tâm từ bi không thể nào độ được họ. Còn như vị Thầy đức hạnh, chỉ sự xuất hiện của vị ấy thôi cũng khiến vong linh nhìn thấy được tiêu trừ chướng nghiệp. Đạo hạnh toát ra từ một người Thầy chân chính khiến họ cảm thấy như được rưới cam lộ mát lành, nên dạy gì họ cũng nghe. Như các vong linh chết đuối, treo cổ, hoặc tai nạn giao thông, tâm thức của họ bị trói chặt, không thể nói được. Những trường hợp này nếu không phải một vị có đạo hạnh khai thị giúp đỡ, họ không cách chi có thể mở được miệng. Chuyện tâm linh muôn hình vạn trạng, thật không thể vài dòng mà nói cho cặn kẽ được…
2. Chúng sanh nếu chẳng gieo căn lành Phật Pháp từ tiền kiếp thì dù Phật có hiện thân không thể độ được họ. Chúng sanh vô duyên không thể độ là một trong “tam năng tam bất năng”. Cho nên gieo duyên Phật pháp trong thời mạt này vô cùng trọng yếu. Chúng sanh dù cang cường cách mấy đi chăng nữa, chỉ cần một câu niệm Phật lọt qua lỗ tai thôi, vĩnh viễn được hạt giống bồ đề. Nếu chẳng giải thoát gần ắt cũng được giải thoát trong nhiều kiếp về sau…
Lê viết
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Nhi viết
Em tin phật pháp và có đọc kinh địa tạng, chú đại bi. Tự đọc tại nhà, tự nói nguyện quy y phật, pháp, tăng. Chị cho em hỏi em tự quy y như vậy có đúng không hay phải có sư thầy quy y cho. Thỉnh thoảng em thấy mình chưa giữ trọn ngũ giới, còn tạp niệm. Em đi làm 5 năm, nước mắt rơi rất nhiều, chị có thể chỉ giúp vì sao em bị như vậy không, tiểu nhân quấy phá công việc rất nhiều, em không hòa nhập được. Nam mô a di đà phật
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Bạn nên đến một ngôi Chùa gần nhà, xin các Sư quy y Tam Bảo làm Phật tử tại gia, như thế mới là quy y trọn vẹn. Về kinh chú, muốn đọc tụng mà nhanh được cảm ứng thì phải ăn chay, giữ giới, kiêng cử ngũ vị tân. Kế đó lúc ngồi tụng phải tắm rửa, quần áo sạch sẽ, ngồi trang nghiêm, giữ tâm thanh tịnh. Phải tinh tấn hằng ngày, chớ giải đãi nay có mai không. Còn trong công việc và cuộc sống, những thứ bạn gặp ấy gọi là chướng ngại, đều là do quả báo của các nghiệp bất thiện từng gieo trong nhiều kiếp, nay đến lúc phải đền trả đó thôi. Nếu an nhẫn được khổ thì hết khổ, nếu chẳng an nhẫn được thì khổ lại càng khổ thêm. Cho nên Tuệ Tâm khuyên bạn nên phát tâm niệm Phật. Pháp niệm Phật rất dễ thực hành. Dù bận hay nhàn, dù ở đâu lúc nào cũng đều niệm được cả. Nếu chịu thực hành như thế thì nghiệp chướng mới nhanh được tiêu trừ. Lâu ngày chày tháng nghiệp tiêu, trí rạng, chướng tận phước tăng. Lúc ấy những phước báu thế gian như giàu, khỏe…không cầu mà tự được.
Mong bạn vững tin hành trì. Nam mô A Di Đà Phật.
Ngọc viết
Nam mô A Di Đà Phật
Con cảm ơn thầy nhiều lắm. Nhờ đọc những câu chuyện trên mà con hiểu hơn về thế giới tâm linh và xúc động với lòng từ bi của Đức Phật. Vi diệu vô cùng ạ !!!