Chuyện Ông bà tổ tiên về nhờ con cháu siêu độ cho chẳng phải là chuyện hiếm. Họ trước đây cũng vì chẳng biết, hoặc chẳng tin nhân quả luân hồi nên cả đời vô tư tạo ác. Lúc chết đi liền theo nghiệp mà thọ nhận. Tái sanh nơi đâu vui khổ cũng chỉ có một mình, cháu con nào ai hay biết. Nếu may mắn trong dòng tộc có người học Phật liền được nhờ công đức vô lậu hồi hướng cho mà thoát khổ. Còn như ngược lại thì khổ tận cam lai, nghiệp gieo thế nào cứ y như thế mà thọ quả, không có cách chi thoát được.
Bạn thân mến! Nếu bạn đang học Phật một cách chân thật thì cần biết điều này: Việc tu tập của bạn là món quà vô giá dành cho ông bà tổ tiên và thân gia quyến thuộc trong nhiều đời nhiều kiếp. Một thời khóa niệm Phật, tụng kinh hay trì chú mà bạn hồi hướng công đức cho họ, chính là cứu cánh để họ siêu thoát về các cõi thiện lành đấy. Không phải chuyện tầm thường đâu nhé!
*
Nhiều năm về trước, tại một tỉnh miền Trung, có vị trung niên đang yên lành bỗng nhiên bị điên điên khùng khùng. Gia đình đưa đi khắp nơi chữa trị mà không khỏi. Về sau duyên gặp Thầy tôi mới hay rằng: Chẳng có ma quỷ nào nhập vào ông ấy cả. Vị gá nhập là ông tổ nhiều đời trong dòng tộc, do muốn con cháu mình học Phật nên bày trò ra mà thôi. Câu chuyện ông bố gá nhập vào con trai dưới đây cũng gần như vậy. Thế giới tâm linh lắm chuyện lạ lùng, nếu chẳng có trí huệ chân thật thì đúng là chẳng thể phán bừa!
- Sáu nẻo luân hồi là gì.
- Chư Thiên là gì.
- A Tu La là gì.
- Ngạ quỷ là gì.
- Địa ngục là gì.
- Đế Thích Thiên là ai.
- Kiếp trong Phật pháp là gì.
TỔ TIÊN NHỜ CẦU SIÊU ĐỘ
Có vị bác sĩ họ Hoàng mắc bệnh rất lạ, khi trời vừa tối là hai mắt ông đứng tròng, không nói năng, không ngủ nghê gì, mà còn tay đấm, chân đá… nhưng trời vừa sáng thì ông trở lại bình thường.
Nghe nói từ hồi phát bệnh đến giờ, đã có 6 bác sĩ chuyên khoa đến khám bệnh cho ông, nhưng thảy đều bó tay hết cách. Vợ ông cũng thử trị liệu theo khí công đương thời, nhưng bác sĩ Hoàng chẳng tin, căn bản là không chịu đi.
Sau đó, vợ bác sĩ Hoàng được Lý giáo sư nhiệt tình giới thiệu, nên bà định đến cầu Hòa thượng xem bệnh giúp cho.
Bà Hoàng kể chồng mình ngay cả khí công cũng không tin, vì vậy e rằng ông không thể đến để Hòa thượng xem cho. Vì ông xã của bà luôn cho rằng “tất cả đều là mê tín!”.
Sau đó khi về nhà, bà Hoàng kể chuyện này để thăm dò ý chồng thử. Nào ngờ mắt bác sĩ Hoàng sáng lên, cuống quýt hỏi:
– Bà nói Hòa thượng đó tên gì?
Khi nghe đến mấy từ: “Hòa thượng Diệu Pháp” thì ông nôn nóng đến mức không thể đợi, nằng nặc đòi liên lạc giáo sư Lý cho bằng được, còn ngỏ ý muốn bái Hòa thượng làm thầy.
*
Mấy ngày sau tôi cùng với giáo sư Lý, vợ chồng bác sĩ Hoàng lên xe đến Ngũ Đài Sơn để bái kiến Hòa thượng cho kịp trước khi trời tối. Nhân vì tôi đề nghị phải gọi điện trước, nên Sư phụ đã có chuẩn bị.
Sư phụ hỏi bác sĩ Hoàng.
– Phụ thân ông còn hay mất?
Bà Hoàng đáp thay cho chồng: – Dạ, đã mất đã gần hai năm…
Sư phụ nói:
– Ông còn có hai người anh, nhưng phụ thân thương ông nhất?
Lúc này do trời đã tối, bác sĩ Hoàng hai mắt bắt đầu đứng tròng, một mực không nói năng gì.
Bà vợ vẫn đáp thay:
– Sư phụ, Ngài nói rất đúng, hai người anh ở tại cố hương, còn ông xã con ở chốn thị thành. Từ nhỏ, ba chồng con thương anh ấy nhất.
Hòa thượng giải thích:
– Cha của y lúc sinh tiền nghiệp sát tương đối nặng, cho nên sau khi chết phải thọ khổ tại ác đạo. Ông biết con trai có Phật duyên, sẽ giúp giải cứu được mình, nên từng báo mộng cho y. Nhưng y không tin. Vì vậy, để thoát ly khổ ải, ông ta bất đắc dĩ phải áp dụng hạ sách “dựa xác con”. Mục đích là để ép nó đến cửa Phật cầu cứu giúp. Các vị xem, hiện thời nhãn thần của y đã trở nên bình thường rồi phải không?
*
Lúc này mọi người quay nhìn bác sĩ Hoàng, mặt ông đã trở nên hồng hào tươi tắn. Đôi mắt đã linh hoạt trở lại như thường.
Sư phụ lại nói tiếp:
– Đợi một chút, trước tiên các vị hãy dẫn y lên chánh điện bái Phật.
Hôm sau, sẽ lập bài vị cầu siêu cho phụ thân y tại “Điện Địa Tạng Vương”, nương nhờ sức mạnh tụng kinh của chư Tăng, phụ thân y sẽ ly khổ đắc lạc.
Đột nhiên, bác sĩ Hoàng bỗng quỳ xuống dưới chân Hòa thượng, vẻ mặt kiên quyết, nài nỉ:
– Sư phụ, con muốn bái Ngài làm thầy! Xin hãy thu nhận con!
Bà Hoàng nghe nói thế, mặt lộ vẻ lo lắng, căng thẳng, chẳng biết làm sao.
Chỉ thấy Hòa thượng mỉm cười bảo:
– Được rồi, con hãy làm đệ tử tại gia của Phật môn nhé!
Khi tôi hướng bà Hoàng giải thích “Đệ tử tại gia” là thế nào rồi thì bà mới thở phào. Nãy giờ bà lo là vì hiểu nhầm cứ tưởng chồng mình đòi… xuất gia!
Chúng tôi cũng vái chào Sư phụ và đem cúng phẩm lên chánh điện, nhất tề bái Phật.
*
Tối đó chúng tôi ngụ tại phòng chiêu đãi khách nằm ở ngoài chùa. Hơn nửa năm rối ren cuối cùng bác sĩ Hoàng đã ngủ được bình an.
Hiện giờ bác sĩ Hoàng đang tập tu rất tinh tấn, siêng năng. Xưa nay bản chất ông vốn ít nói, nhưng khi nghe mọi người tán dương mình, mặt ông tươi lên, hớn hở bảo:
– Đây là nhờ tôi nhân “họa” mà được “phúc” đó nha!
Vị bác sĩ giàu kinh nghiệm, từng là nạn nhân và trực tiếp nếm qua chứng bệnh kỳ quái mà y học vô phương cứu chữa. Chính là nhờ sự trợ giúp của bậc cao tăng đắc đạo mà cha ông được tiêu trừ túc nghiệp và ông có thể bén duyên sâu với Phật môn hiện nay.
(Theo Nhân quả báo ứng hiện đời – Ni sư Hạnh Doan dịch)
Sơn viết
Nam mô A Di Đà Phật
cho con hỏi là tổ tiên của mỗi gia đình nếu chưa giải thoát sinh tử thì vẫn trôi lăn trong sáu nẻo luân hồi, vậy tổ tiên ở cảnh giới nào thì mới trở về “nhờ” con cháu siêu độ?
con tò mò muốn biết nên mạo muội nêu câu hỏi chứ con phước mỏng huệ cạn, nghiệp nặng chướng sâu, cũng không biết đâu ra đâu nên gặp đâu hỏi đó.
con xin tri ân công đức Tuệ Tâm.
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Trong lục đạo luân hồi thì chỉ có đọa lạc vào cõi Ngạ quỷ, nhưng phải là nơi Biên trụ, thuộc cảnh giới của quỷ thần mới có thể về nhờ con cháu siêu độ. Còn nếu sanh vào Chánh Trụ thì khổ kém địa ngục 1 chút, cũng chẳng thể nào về được.
Ngoài cõi này ra thì không thể nào về được. Tại sao vậy? Vì nếu sanh Thiên thì hưởng phước thù thắng, ngoái nhìn lại cõi ta bà này thì thấy nó hôi thối. Thân gia quyến thuộc lúc sống có nặng tình nghĩa đến đâu chi chăng nữa, nay nhờ phước làm thiên cũng biết rõ rằng đều là vay trả, không có chi quyến luyến. Mà chư Thiên một khi đã hưởng phước liền mất sạch khả năng nhớ về tiền kiếp, cho nên họ chỉ có hưởng phước mà thôi.
Nếu sanh vào cõi A Tu La cũng vậy, chiến tranh liên miên, cũng chẳng nhớ gì về tiền kiếp. Nếu sanh vào cõi Súc sanh thì mang lông đội sừng, đang trả báo nơi nào đó trên thế gian, về làm sao được? Nếu sanh vào Địa ngục thì khổ hình triền miên không dứt, nghiệp chưa hết chẳng thể đi đâu, cũng không thể nào về được!