Bậc làm cha mẹ phải biết bồi phước cho con, nếu không thì tối thiểu cũng gắng sống thiện lành, chớ làm điều ác. Bởi khi ác nghiệp trổ quả, phước mình hết sạch đã đành, còn lẹm cả vào phước của con, khiến chúng khốn khổ một kiếp làm người. Nếu bạn sống thiện lương, biết tích lũy âm đức thì bản thân được hưởng phước đã đành, còn bồi đắp được cả cho con cháu. Còn làm ác thì bản thân chịu ác báo đã đành, nếu nghiệp duyên đến sớm, còn di họa cho đến đời con cháu.
Cho nên dù thế cuộc có phù vân đến thế nào, dù bạn có tin nhân quả báo ứng hay không, cũng xin hãy rộng tích chứa âm đức. Chỉ một chút âm đức nhỏ thôi, nhiều đời con cháu hưởng cũng không thể nào mà hết được. Những gia tộc giàu sang vinh hiển trên thế gian hiện nay đều xuất phát từ Tổ Tiên nhà họ rộng tích âm đức mà ra đó thôi.
- Thiên ma là loại ma gì.
- Âm đức là gì.
- Ngũ giới là gì.
- Tam giới là gì.
- Cách thay đổi vận mệnh.
- Thập thiện nghiệp là gì.
- Sự thật về hạn Tam Tai.
*
Năm xưa, khi đọc An Sĩ Toàn Thư, tôi nhớ mãi câu chuyện chuyện của quan đại phu Tưởng Viện thời Tống. Ông này “sinh được 10 đứa con. Đứa thứ nhất gù lưng, đứa thứ hai chân thọt, đứa thứ ba thân hình co quắp, đứa thứ tư què cả hai chân, đứa thứ năm điên loạn, đứa thứ sáu si độn, đứa thứ bảy tai điếc, đứa thứ tám mắt mù, đứa thứ chín câm không nói được, đứa thứ mười chết trong lao ngục.
Công Minh Tử Cao thấy vậy hỏi rằng: “Đại phu đã từng làm những gì mà chiêu cảm tai họa đến mức này?”
Tưởng Viện đáp: “Tôi cả đời chẳng làm điều gì xấu ác, chỉ hay ganh tị. Thấy người tài ba hơn thì tôi ghét, được người nịnh hót thì tôi vui, nghe điều tốt lành của người khác thì sinh nghi ngờ, nghe điều xấu ác của người khác thì tin ngay, thấy người khác có được điều gì thì buồn bực như mình bị mất, thấy người khác bị mất cái gì thì vui như mình được vậy.”
Tử Cao than rằng: “Đại phu mà còn giữ mãi tâm tánh như thế, sợ rằng phải chịu đến đại họa tuyệt diệt cả dòng họ chứ không chỉ như thế này thôi đâu!”
*
Tưởng Viện nghe như thế hoảng hốt lo sợ. Tử Cao liền nói: “Trời tuy cao nhưng xét việc rất gần, nếu có thể bỏ điều xấu trước đây mà từ nay sửa đổi thì sẽ chuyển họa thành phước, kết quả đến không lâu.”
Tưởng Viện từ đó tu tâm sửa tánh, thay đổi hoàn toàn ngược hẳn với những tâm niệm nhỏ nhen trước đây. Chẳng mấy năm sau, những khuyết tật của các con dần dần được khỏi.”
Ông Tưởng Viện này làm ác nên khiến con cái gặp họa, nhờ may mắn được thiện tri thức chỉ điểm hóa độ cho nên chuyển dữ thành lành. Thế gian ngày nay kẻ thiện lương thì ít, kẻ làm ác thì nhiều, mấy ai có phước duyên gặp được thiện tri thức mà tỉnh ngộ? Câu chuyện về ba đứa con của một Giáo sư dưới đây, thật rất đáng để chúng ta suy ngẫm vậy!
Cha mẹ phải biết bồi phước cho con – Chớ làm ác mà chiêu lấy tai họa.
Theo “Nhân quả báo ứng hiện đời” – Ni sư Hạnh Doan dịch: “Vợ chồng Quan giáo sư hiện.nay 55 tuổi, sinh được ba cô con gái dung mạo xinh đẹp, tuổi tác khá gần nhau: 25, 23, 20. Mặc dù là những tiểu tư lá ngọc cành vàng kiều diễm, nhưng các tiên nương này vẫn chưa có đổi tượng cầu hôn Vợ chồng giáo sư hết sức khổ sầu. Trong khi đó nhiều thanh niên vừa thoáng nhìn qua các cô thì đã nghiêng ngửa hồn phách, ra công theo đuổi… Nhưng một khi đã phát hiện các tuyệt đại mỹ nhân này không thề nói năng gì, thì họ lập tức thối lui, bỏ đi.
Vợ chồng Quan giáo sư thuộc hàng thượng lưu trí thức, xưa nay không hề tin vào thuyết nhân quả. Nhưng cứ lần lượt sinh hạ liên tiếp ba cô gái câm, quả thực tinh thần họ bị đả kích khốc liệt đến muốn suy sụp. Họ ngơ ngác bàng hoàng, vạn phần thống khổ. Nỗi buồn làm mặt họ già đi, hai người tuy có học thức cao và giàu sang, nhưng không thể nào đem lại hạnh phúc cho con mình. Sự khiếm khuyết của ba mỹ nữ này, khiến người ta cảm thấy kinh sợ, ưu tư thắc mắc nhưng không thể giúp gì.
Thường có câu: “Tuổi thanh niên ưa bàn học vấn, tuổi trung niên ưa bàn về số mệnh, đến lão niên ưa bàn về tôn giáo”… Vợ chồng Quan giáo sư hiện đang bước vào tuổi lão niên, song tinh thần họ trường kỳ thống khổ mà không thuốc men nào có thể trị lành. Vì vậy đối với tôn giáo họ dần dần phát sinh hứng thú muốn tìm hiểu.
*
Cuối tuần, nhờ một người bạn khuyến khích, họ bèn đến một ngôi chùa ven đô nghe cao tăng thuyết pháp.
Hòa thượng giảng: – “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”, quy luật nhân quả tồn tại rất khách quan và không do đức Phật quy định hay sáng tạo ra. Đức Phật chỉ là công bố, nói rõ cho chúng sinh biết mà cảnh giác thôi. Bắt kể bạn tin hay không, đời sống tất cả chúng ta đều nằm trong nhân quả, vỉ vậy mỗi cá nhân chúng ta cần có trách nhiệm đối với hành vi thiện ác của bản thân mình. Mỗi người chính là kẻ sáng tạo vận mệnh của mình. Nếu như tự mình làm ác, thì bạn sẽ gặp quả báo thống khổ”…
Đề tài buổi thuyết pháp hôm ấy giống như được nêu lên để Quan tiên sinh chiêm nghiệm và trực diện với nội tâm sâu thẳm… ông bỗng hồi tưởng lại chuyện đã qua từ 25 năm trước…
“Hồi đó, Vợ chồng Quan giáo sư vừa kết hôn được hai tháng thì chị Quan hoài thai. Anh Quan rất vui mừng, lái chiếc xe hơi đắt tiền sang trọng chở vợ đến miền duyên hải có phong cảnh nên thơ hữu tình, cùng nhau du lịch.
Có lần, họ đến miền bắc Thái Lan, tham gia hội yến, xe hơi dừng trước khoảng sân rộng của một ngôi chùa. Anh Quan vừa mở cửa xe, thì lập tức có một đám trẻ hành khất lang thang chạy tới chen lấn, kéo tay họ xin tiền.
*
Giáo sư Quan rất ghét những kẻ ăn xin không những tự mình không cho mà anh còn nói với mọi người:
– Không nên cho chúng tiền, như vậy sẽ tập cho chúng quen thói bất lương, chẳng chịu làm việc đàng hoàng mà cứ ngồi không hưởng thụ, tạo ra tệ nạn cho xã hội…
Đám trẻ lang thang nghe nói vậy bèn bỏ đi. Vợ chồng giáo sư Quan tham dự hội yến vừa xong, lúc quay về chỗ đậu xe thì phát hiện chiếc xe đời mới sang trọng yêu quý bị rạch một đường sâu, kéo dài từ đầu xe đến đuôi xe. Thể là Quan tiên sinh bốc hỏa, nỗi giận đùng đùng, anh thầm nghĩ nhất định là đám trẻ đường phố ban nãy.
Anh giương mắt nhìn tứ phía, thấy ở dưới gốc cây xoài gần đó, tụ tập bốn-năm đứa trẻ tuổi độ 13 -14. Anh liền xông tới, không cần hỏi rõ trắng, đen; phải, trái; anh giáng cho mỗi đứa một bạt tai. Sau đó lớn tiếng bắt chúng phải khai ra ai đã rạch chiếc xe quý giá của anh.
Quan tiên sinh thấy không ai chịu nhận, liền uy hiếp đòi đưa chúng đến sở cành sát. Đám trẻ sợ quá, trong đây có một đứa lớn tuổi nhất, liền chĩa ra phía xa xa, (chỗ có một đứa trẻ hành khất ăn mặc lam lũ đang hướng người ngoại quốc xin tiền) và bảo đỏ là thủ phạm. Giáo sư Quan đang cơn nộ khí xung thiên liền hùng hổ chạy qua bắt đứa trẻ đường phố nọ đến bên xe, còn đám trẻ kia nhân cơ hội này mạnh ai nấy chạy thoát thân.
*
Quan tiên sinh hung bạo tát vào hai má của đứa bé, hung hãng thẩm vấn nó vì sao dám rạch xe anh? Hỏi một hồi mới phát hiện một điều: té ra đó lả đứa trẻ câm. Thằng bé không ngừng khoa tay múa chân, mắt rưng rưng lệ tỏ vẻ khiếp hãi, ánh nhìn rất đáng thương. Quan giáo sư không hiểu được ngôn ngữ ra dấu của nó, cho là nhất định vì anh tuyên bố “không cho tiền” mà thằng nhỏ này ôm hận chơi xấu. Vì vậy anh phẫn nộ tung chân phải ra, đá mạnh vào ngực thằng bé câm.
“Huỵch” một tiếng, nó ngã chỏng gọng, đưa hai chân lên trời, tiếp theo là “ọc” một tiếng, máu tươi từ miệng nó tuôn ra, người chung quanh vội chạy tới kéo giáo sư ra và mang đứa trẻ câm đi để nó không phải bị đòn nữa.
Đứa bé câm đi rồi, nhưng vẫn quay đầu nhìn trừng trừng về phía giáo sư. Nhãn quang nó đầy căm hận. Sau đó đứa trẻ câm náu thân trong chùa, nó phát bịnh nặng được mấy năm thỉ thành tàn phế. Mọi người đều biết đứa bé câm bản tính thiện lương, chiếc xe hơi không phải do nó rạch, Quan giáo sư đã đánh oan nó.
*
Cuối năm đó, chị Quan hạ sinh một bé gái, mày thanh mắt sáng, đến ba tuổi vẫn chưa nói được. Tiếp đến chị lại sinh một thiên kim thứ hai, ba tuổi cũng không thể nói. Sau chót, chị sinh bẻ gái thứ ba, vừa sinh là vội mời bác sĩ đến kiểm tra: lại là một cô nương câm nữa! Chị Quan sợ tương lai nếu sinh nữa thì đứa thứ tư, thứ năm… vẫn là con gái câm, nên đã nhờ bác sĩ mổ triệt sản giùm”.
Bây giờ, mỗi lần Giáo sư Quan nhìn ba đứa con gái câm, là nhớ ngay đến cú đá khoe liệt mình dành cho thằng bẻ câm ngày xưa. Ông không quên được cảnh miệng nó ọc máu tươi và ánh nhìn oán hận khủng khiếp…
Đến nay nhớ lại, ông vẫn thấy ớn lạnh, ông đã hiểu ra và không thể không tin đạo lý báo ứng nhân quả mà thiên lý luôn tuần hoàn báo ứng công bằng, đó là quy luật tự nhiên. Đối với hành vi hung tàn 25 năm xưa, bây giờ ông có hối cũng đã muộn màng.
Từ đó, mỗi cuối tuần, Vợ chồng ông Quan đều đến chùa nghe cao tăng giảng kinh và sám hối tội lỗi của mình trước Phật. Họ phát tâm tu thiện tích đức. Đúng như tục ngữ có nói: “Đời người đến 50, mới nhìn ra lỗi lầm năm 49”.
Lời Bình:
Dịch xong câu chuyện này tôi lại nhớ đến câu chuyện nhân quả đời Đường như thế này:
Có một nông phu, bản tính rất ác độc. Một buổi sáng nọ ra đồng thăm ruộng, thấy con trâu nhà hàng xóm, vừa ăn lúa, vừa giâm đạp đám ruộng của anh tơi bời, anh nổi giận xung thiên, liền túm đầu trâu, rút ra con dao bén, cắt đứt lưỡi trâu.
Mười năm sau, anh nông phu lấy vợ, sinh được ba đứa con, nhưng chúng đều bị câm. Anh nông phu đã tìm danh y khắp nơi nhờ chữa trị cho con, nhưng vô phương. Anh không hiểu vì sao con mình bị như thế ? Lòng đau khổ vô củng. Tối đó anh nằm mộng, thấy cảnh mình tàn nhẫn cắt đứt lưỡi trâu. Tỉnh dậy anh hiểu ra tất cả. Vì ác nhân ấy mà con anh phải chịu tai họa như hiện nay.
Thực ra thì anh nông phu chịu khổ báo đã đành, các con anh vì sao cũng bị vạ lây? Đây chỉ có thể giải thích theo nhà Phật là do cộng nghiệp, những người đồng tạo ác tương tự sẽ củng thọ báo giống nhau.”
Tuệ Tâm 2023.
Cung Kính viết
Nam mô A Di Đà Phật,
Gia tộc con nghe nói ngày xưa cũng thuộc hàng khá giả, nhưng trong khoảng bảy tám chục năm đổ lại đây gia nghiệp lần lần sa sút, cộng thêm cứ qua mỗi thế hệ lại càng ít nhánh thưa cành, trộm nghĩ do bởi âm đức cạn mỏng. Riêng nhánh nhà con, tuy cha mẹ con cũng là người biết chút đạo lý, nhưng mỗi người lại làm những nghề mà hàng ngày đều phải tạo ác nghiệp (Tà Mạng), mà mỗi người lại chẳng hề hay biết, cứ nghĩ việc mình làm không có gì sai trái (theo cái nhìn thông lệ của thế gian thì đó là những việc làm rất bình thường, nhưng đem giáo lý Phật ra mà xét thì chính là những nghề tạo vô biên ác nghiệp). Gia cảnh cũng chẳng quá mức khó khăn, vì mong kiếm tiền nhiều nên nhất quyết muốn làm những nghề ấy. Con đã khuyên bảo nhưng không được, cho nên ngó lơ từ đó giờ. Nay thấy Tuệ Tâm đăng bài này, biết là đã có duyên để hỏi, nên con lên đây viết ít dòng mong được Tuệ Tâm bố thí cho con ít lời khuyên.
Âm đức Tổ Tiên đã cạn mỏng, chính cha mẹ con cái lại nghiệp sâu chướng dày, con lo lắng những ác nghiệp do nghề nghiệp của cha mẹ con gây ra chẳng bao lâu sẽ gây hoạ cho chính cha mẹ, sau là hại đến mấy anh chị em trong nhà.
Con phải làm sao để hoá giải ạ?
Nam mô A Di Đà Phật, cầu mong Phật từ lực che chở nhiếp thọ.
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Tuệ Tâm phải nói thật là mong muốn của bạn có thể làm được, nhưng rất khó và mất rất nhiều thời gian chứ không phải chuyện một sớm một chiều, phải rất kiên trì mới được! Khuyên người thân tin nhân quả và học Phật không phải chuyện dễ dàng, phận làm con mà khuyên cha mẹ lại càng khó khăn hơn. Lại vì ta chưa có “Lực” nên việc khiến người tin nhận thật khó hơn lên trời.
Năm xưa Tổ Ấn Quang có người đệ tử tại gia, ông này luôn phiền não vì khuyên nhủ nhiều năm mà bà mẹ hơn 80 vẫn nhất quyết không chịu ăn chay niệm Phật. Về sau ông ta không làm sao được bèn đến hỏi. Tổ bảo ông ta phát nguyện trường chay, niệm Phật, cầu gia bị. Ông về nhà tuyệt chẳng khuyên nhủ mẹ gì thêm, chỉ phát nguyện trường chay và tinh tấn niệm Phật. Kết quả một thời gian sau bà mẹ tự nhiên ăn chay niệm Phật theo. Trường hợp này nhờ phát nguyện trường chay, lại chí tâm niệm Phật nên cảm ứng được Tam Bảo gia bị, nhưng phần lớn trong đấy là nhờ được Tổ âm thầm hỗ trợ mà nên.
Cho nên bạn muốn nhanh giúp gia đình, cha mẹ thì chỉ có cách phát nguyện trường chay rồi tinh tấn niệm Phật, hồi hướng công đức ấy cho pháp giới chúng sanh, cho tổ tiên, cha mẹ, anh em cùng hết thảy oan gia trái chủ của họ. Lâu ngày chày tháng, chướng nghiệp tiêu trừ, thiện nghiệp phát sanh, trong âm thầm Tam Bảo sẽ có cách xoay chuyển, giúp họ bước vào con đường học Phật. Còn nếu bạn vì hoàn cảnh chẳng thể trường chay thì cứ tinh tấn niệm Phật, lâu ngày mọi chuyện cũng sẽ được chuyển hóa.
Cha mẹ không tin Phật pháp, mình khuyên một vài lần mà họ không nghe thì thôi, chỉ nên tự mình tu tập cầu Phật phóng quang gia bị là an ổn nhất, đừng cưỡng cầu mà rước phiền não vào thân. Con cái niệm Phật thì cha mẹ dù có nghiệp nặng thế nào, cũng nhờ đó mà được âm thầm gia bị, nếu có họa cũng chẳng đến nỗi nào cả đâu. Vả lại, ta là người học Phật, biết mọi thứ trên đời đều do nghiệp quả chi phối, chuyện hiếu đạo đâu chỉ ở một chỗ mong cha mẹ được khỏe mạnh an yên đâu! Như Tổ Ấn Quang dạy thì đấy mới chỉ là “Tiểu Hiếu” mà thôi. Mong bạn bớt lo mà siêng năng niệm Phật.
Cung Kính viết
Nam mô A Di Đà Phật
Con đã suy ngẫm kĩ và thấy lời của Tuệ Tâm rất có lý. Thật là rất khó khiến người khác hiểu được đạo lý, lại còn là người thân nữa.
Thế nên con quyết định tạm thời buông việc này xuống, lo tự cứu mình trước. Rồi lúc đó mới có thể an tâm vững vàng mà giúp người khác, mình cũng không biết bơi mà lại muốn cứu người đang đuối nước.
Nếu muốn cứu tất cả thì khó, nhưng việc tự cứu mình trước thì dễ hơn phải không ạ? Con có thể tự giúp mình tránh khỏi cộng nghiệp không ạ?
Con xin cám ơn.
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Người học Phật phải khắc cốt ghi tâm điều này: “Dù ta luôn được chư Phật, Bồ Tát và chư Hộ Pháp hộ trì. Tuy nhiên phải cứu được mình trước khi nghĩ đến chuyện cứu người.” Bởi ta không có định lực, phiền não còn đầy rẫy mà vọng cầu độ người, ắt lúc chướng ngại sanh ra sẽ bị lui sụt mất tín tâm. Mà một khi tín tâm lui sụt, thật vô cùng khó để mà có lại được!
Những việc khuyên người học Phật, từ thiện, phóng sinh…chỉ nên tùy duyên tùy phận mà làm, giúp được ai thì giúp, không giúp được thì thôi, chớ có vọng động hay muộn phiền gì cả. Chỉ nên chí tâm chuyên xưng niệm để nắm chắc phần vãng sanh. Lúc vãng sanh về Cực Lạc, trong một niệm trở lại cõi này muốn độ ai mà chẳng được. Cuộc đời mấy chục năm, nghe thì lâu chứ thực ra chẳng khác chi 1 niệm, chờ đến khi ta an nhiên trong sanh tử, độ khắp chúng sanh cũng nào đâu có muộn?
Khi ta chưa tu tập thì đều chung cộng nghiệp, nhưng khi ta tu tập thì cái cộng nghiệp ấy tùy vào công phu của ta mà hoặc tránh được hoàn toàn, hoặc chỉ chịu 1 phần nho nhỏ. Ta tu tập thì nghiệp lực được chuyển hóa. Nghiệp của ta chuyển ắt tổ tiên và quyến thuộc cũng được chuyển theo, nhiều ít tùy nghiệp nặng nhẹ của họ, nhưng chắc chắn sẽ được chuyển.” Cho nên cứ an nhiên mà niệm Phật, phó hết mọi việc cho Phật A Di Đà. Và thêm nữa: Chớ lo lắng những chuyện vô ích làm gì, có lo cũng chẳng thể sớm giải quyết được đâu. Mọi chuyện đều có nhân duyên, đến lúc ắt sẽ đến mà thôi!
Cung Kính viết
Nam mô A Di Đà Phật
Tuệ Tâm dạy rất chí lý, con xin vâng theo.
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật.
Tran Van long viết
Nam Mô A Di Đà Phật . Thưa thầy nhà con thì bố mẹ con chăn nuôi và nấu rượu nhiều năm rồi trước khi biết tới Phật pháp con nghĩ cũng bình thường nay nhờ duyên biết tới Phật pháp lại biết tới pháp môn tịnh độ con đã thực hành niệm Phật cầu vãng sanh và cũng bắt đầu khuyên bố mẹ không chăn nuôi và nấu rượu nữa nhưng thực sự bố mẹ con không nghe bố mẹ con cũng tin Phật nhưng không sâu khi con giải thích về nhân quả thì họ chỉ nói là chỉ cần không sống ác với người khác là được rồi ,con sống cùng với bố mẹ nên hàng ngày vẫn phải phụ giúp gia đình chăn nuôi và nấu rượu mặc dù con không muốn làm những việc đó con rất bất an vì mình niệm Phật rồi mà vẫn phạm giới nấu rượu chăn nuôi bây giờ con phải làm sao mong thầy cho con lời khuyên
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Vụ này khó khuyên can lắm, lớ rớ không khéo lại bị mắng là “trứng khôn hơn vịt” như chơi. Theo Tuệ Tâm, bạn khuyên 1 vài lần mà không được thì thôi, chỉ nên siêng năng niệm Phật cầu gia bị, chớ cãi khiến cha mẹ buồn phiền mà rước tội bất hiếu vào thân. Bạn sống cùng cha mẹ, nếu có thể phát nguyện trường chay niệm Phật thì sẽ nhanh được cảm ứng. Còn nếu không thể trường chay được thì chỉ nên tinh tấn niệm Phật. Lâu ngày chày tháng, nghiệp chướng tiêu trừ rồi cha mẹ cũng thông suốt mà thôi, ngoài cách ấy ra không có cách chi khác cả. Về tội lỗi thì cũng đừng lo lắng thái quá, vì đấy cũng chỉ là mưu sinh và bạn cũng không cố tâm muốn làm.
Trước đây cũng có một Phật tử chuyên tu Tịnh Độ hỏi về chuyện này. Bạn ấy siêng năng niệm Phật, nhưng lại làm nghề buôn bán rượu bia. Bạn cũng muốn bỏ lắm mà không thể nào tìm được công việc gì khác nên chẳng biết phải làm sao. Bỏ thì không biết lấy gì mưu sinh, mà làm thì biết rõ là phạm giới nên thường phiền não. Tuệ Tâm biết đây là nghiệp chướng của bạn ấy nên khuyên bạn ấy phát nguyện trường chay và niệm Phật, cầu Tam Bảo gia bị. Bạn ấy nghe lời phát nguyện trường chay nên một thời gian sau tìm được công việc khác.
Mong bạn tinh tấn niệm Phật. Nam mô A Di Đà Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật Chuyên Lại Càng Chuyên viết
Dạ Có Chung Một Cộng Nghiệp Là Sao Tuệ Tâm!
Năm xưa Thi Nại Am viết bộ Thủy Hử nổi tiếng cổ kim, hậu thế đọc sách ấy ai cũng tán thán mà chẳng biết rằng: Ông ta cuối đời bầm dập, con cháu ba đời sau đều chịu quả báo câm điếc.
Tại Sao Con Cháu Bị Câm Điếc Ạ!
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật.
Chúng sanh có chung một nghiệp nào đó thì gọi là cộng nghiệp. Việc này trong nhiều bài viết nói rõ rồi, sao bạn chẳng chịu khó đọc vậy? Còn về Thủy Hử thì bộ sách ấy, bằng văn phong điêu luyện của mình, Thi Nại Am miêu tả những thứ sát, đạo, dâm, vọng, báo thù, rửa hận…sống động như thật, khiến người đọc khởi vô lượng vô biên ác niệm. Vì thế cuối đời phước bị trừ sạch sành sanh, lại chiêu cảm cái ác báo những kẻ có ác nghiệp tương ưng sanh vào làm con cháu mình.