Một bà Phật tử bảo với tôi: “Tôi niệm Phật gần 20 năm mà cái tâm không cách chi an định được, nó cứ khởi vọng tưởng tán loạn hết cả lên, thật không biết phải làm như thế nào.
Tôi bảo rằng: “Chỉ cần bà phát nguyện vãng sanh mà niệm Phật, không tạp tu thì chắc chắn được vãng sanh. Còn cái Tâm khởi vọng tưởng tán loạn thì mặc kệ, nó chẳng ảnh hưởng gì đến việc vãng sanh của ta cả.”
Bà tròn mắt ngạc nhiên bảo với tôi: “Tôi nghe các Pháp Sư giảng rằng, muốn chắc chắn được vãng sanh thì phải niệm Phật đến Nhất Tâm Bất Loạn, lại phải kiêm tu thêm Tịnh Nghiệp Tam Phước, Thập Thiện, thì mới chắc chắn được vãng sanh. Tại sao nay ông lại dạy như vậy?”
Tôi Bảo rằng: “Đấy là vì các pháp sư không thực sự tin Phật lực. Vả lại, pháp niệm Phật do quá dễ thực hành, các Ngài sợ người ta giải đãi buông lung, nay có mai không, cho nên dạy như vậy. Đức Phật A Di Đà được 10 Phương Chư Phật tôn xưng là “Phật Trung Chi Vương”, có nghĩa là vua ở trong Chư Phật. Ngài phát nguyện cứu độ chúng sanh tội khổ ở trong 10 phương thế giới một cách hoàn toàn chủ động, bình đẳng và vô điều kiện. Chỉ cần ta phát nguyện vãng sanh mà trì niệm danh hiệu của Ngài thì không cứ tội nghiệp nhiều hay là ít, nặng hay là nhẹ, tu hành lâu hay mau, cái tâm an định hay là tạp loạn…đều vẫn chắc chắn được vãng sanh.
*
Điều này ở trong Quán Kinh Tứ Thiếp Sớ của tổ Thiện Đạo và Tuyển Trạch Bổn Nguyện niệm Phật của Pháp Nhiên Thượng Nhân nói rất là rõ ràng. Chỉ vì chúng sanh thời Mạt, ít người chịu tìm đọc, cho nên không biết mà thôi.”
Trong cuốn 100 chuyện niệm Phật cảm ứng của Pháp sư Huệ Tịnh, có câu chuyện vãng sanh của Pháp Sư Long Đạo là một điển hình. Bà mẹ của Pháp Sư cả đời hiếm khi niệm Phật. Bà chỉ là một bà lão bình thường, cho đến khi mắc bệnh nặng thì mới nguyện sanh Tịnh Độ, rồi tùy sức mà niệm Phật, không tinh tấn, cũng chẳng nóng lòng được vãng sanh. Vậy mà bà an niên vãng sanh, để lại thoại tướng cùng vô số xá lợi nhiều màu sắc.
Nay tôi đưa câu chuyện này vào để sách tấn bạn học đồng tu. Mong sao tất cả đều xả bỏ các chấp niệm về Nhất Tâm Bất Loạn, về Tam Muội hiện tiền, thức ngủ nhất như… rồi an nhiên mà niệm Phật cầu vãng sanh là chắc chắn được vãng sanh!
Phàm phu tầm thường niệm Phật vãng sanh khi hỏa táng xuất hiện nhiều Xá Lợi
“Pháp sư Long Đạo đi đến đâu cũng mang theo bên mình một cái hộp tròn nhỏ xinh xắn, tinh xảo, nó vừa là kỷ vật yêu quý nhất của Thầy, cũng vừa là chứng cứ để thầy phương tiện độ chúng sanh. Ngài nói:
Bất cứ ai, dù tội nặng đến đâu, dù có tu hành hay không tu hành, chỉ cần niệm Phật nguyện sanh Tịnh Độ đều được vãng sanh.
Nghe Pháp sư nói như thế, một số người đã tu học pháp môn Tịnh Độ thường đều nghi ngờ:
Không thể đơn giản như thế được!
Còn số người khác cam tâm chịu sanh tử luân hồi, không kính tin niệm Phật vãng sanh thì sẽ hỏi:
Thầy nói người niệm Phật chết rồi được vãng sanh Tịnh Độ, thầy có bằng chứng gì không?
Pháp sư Long Đạo liền lấy cái hộp tròn bảo bối của thầy ra mà nói:
Để tôi cho các vị tận mắt chứng kiến.
*
Rồi thầy cẩn thận từng lớp từng lớp mở gói ra, chỉ thấy trong hộp đựng một số tro cốt. Người bình thường, nhất là những người chưa từng học Phật pháp, đều rất sợ và ghét xương cốt người chết. Họ cho rằng nó u ám xui xẻo, cách xa một tí thì tốt hơn. Nhưng đối với hũ cốt mà pháp sư Long Đạo đưa ra thì mọi người lại tranh nhau vây quanh để xem.
Bởi vì những viên cốt đó thật sự rất đẹp, đủ màu sắc. Chúng tỏa ra ánh sáng kiết tường an hòa. Nếu để trong hộp thì nhìn chưa được thỏa thích, được pháp sư Long Đạo cho phép, họ lấy từng viên ra một cách cung kính và để trong lòng bàn tay ngắm nhìn tỉ mỉ: Có viên màu hồng, màu vàng, còn có màu bạc lấp lánh, màu đen ánh trong suốt như lưu ly, màu trắng như ngọc, có nhiều hình nhiều dạng các hoa Xá Lợi, kiên cố tử…
Những người ngắm nhìn các viên Xá Lợi đó đều khen nó tuyệt đẹp. Có người tưởng rằng đó là kết tinh xá lợi của vị cao tăng, đại đức nào đó khổ tu lâu năm. Có người thì kinh ngạc về sự kỳ diệu của sinh mạn. Mọi người đều biết rằng niệm Phật thật sự không thể nghĩ bàn.
Thì ra đó là di cốt của mẫu thân pháp sư Long Đạo.
*
Mẹ của Pháp Sư tên là Trương Thục Cầm, người Thành Đô, sanh vào ngày mùng 7 tháng 4 năm 1931. Đến năm 1990 bà quy y Tam Bảo, ăn chay vào ngày mùng một và rằm. Lúc đầu bà đã học thuộc Chú Đại Bi, nhưng về sau, vì sức yếu lại nhiều bệnh nên quên mất, Bà chỉ niệm Phật.
Cuối thập niên 80, bà bắt đầu bị viêm khí quản, ngày nào cũng uống thuốc, năm nào cũng vào viện. Mỗi lần nằm viện phải mất một tháng hoặc nửa tháng, tiêu tốn gần cả vạn đồng. Sau thập niên 90, bệnh bà ngày càng trở nặng, bà bị sưng khí quản, lại thêm bệnh tim, bệnh phổi. Năm 1996 bắt đầu bị teo não, triệu chứng người già đãng trí. Do bị bệnh tật dày vò đau đớn, lại không muốn liên lụy đến người khác, nhiều lần bà muốn tự tử.
Mỗi lần pháp sư Long Đạo về nhà thăm mẹ già, Ngài đều thân thiết hỏi bà:
– Mẹ có niệm Phật không?
Bà trả lời:
Còn niệm Phật cái gì nữa, sắp chết tới nơi rồi.
Hiển nhiên tâm lực của bà chưa đủ mạnh.
Pháp sư Long Đạo nói:
Chính vì sắp chết mới cần phải niệm Phật! Chỉ cần niệm Phật thì Quyết Định Vãng Sanh.
Mỗi lần về thăm mẹ, pháp sư đều an ủi và khuyên nhủ bà như thế.
*
Trước ngày bà vãng sanh nửa tháng, pháp sư Long Đạo về thăm mẹ, thấy bà ngồi xem người nhà đánh bài mạt chược.Pháp sư nói:’
Bây giờ là lúc nào rồi mà mẹ còn tâm trí xem người ta đánh mạt chược? Mẹ phải niệm Phật! Chỉ cần mẹ có ý nguyện vãng sanh về thế giới Cực Lạc thì chắc chắn vãng sanh. Chỉ cần mẹ niệm Phật, sau này chúng ta sẽ mãi mãi cùng ở bên nhau.
Nói xong pháp sư dẫn bà vừa đi nhiễu quanh bàn nước vừa niệm Phật; tối đa khoảng 10 phút, bà cảm thấy mệt mỏi và ngồi xuống niệm Phật tiếp. Tuy pháp sư Long Đạo nóng lòng mong cho mẹ mình có thể niệm Phật nhiều thêm nữa. Nhưng do bà bệnh tật dây dưa, tâm lực yếu đuối, nên niệm chưa được vài câu đã ngủ thiếp đi.
Ba ngày trước khi lâm chung, bà tháo đôi bông tai ra tặng người giúp việc và nói:
Cảm ơn chị suốt 10 tháng nay đã chăm sóc cho tôi. Cái này tôi tặng chị để làm kỹ niệm!
Ngày 01 tháng 12 năm 1998, bà an lành vãng sanh, sắc mặt hồng hào tươi tắn. Bà con láng giềng thấy thế đều khen là điều kỳ diệu.
Khi nghe tin, các liên hữu cùng đến niệm Phật ba ngày. Sau khi hỏa táng bà xong, thu nhặt được xương đỉnh đầu màu hồng, có hình dạng như hoa sen, còn có rất nhiều hoa Xá Lợi đủ màu sắc…
*
Pháp Sư Long Đạo nói:
Mẹ của tôi vốn chẳng tu hành gì, chỉ là một bà lão bình thường, khi bà mắc bệnh nặng mới nguyện sanh Tịnh Độ, tùy sức mình niệm Phật mà thôi! Đã chẳng tinh tấn gì, cũng không quá nóng lòng vãng sanh, vậy mà bà có thể an lành vãng sanh, đồng thời hiển hiện ra hiện tượng không thể nghĩ bàn như thế này, hoàn toàn là do sức đại bi cứu độ của Phật A Di Đà.”
( Ngày 28 tháng 6 năm 2001, pháp sư Long Đạo thuật lại, pháp sư Thích Tịnh Tông ghi)
Tuệ Tâm 2024.
Lê Trần Ngọc Trân viết
Nam mô A Di Đà Phật