Thôi miên là gì? Thôi miên là một pháp thiền, nhờ tập trung tư tưởng vào một điểm để kiềm tâm, đoạn trừ vọng niệm, khiến hành giả dần dần nhập vào Định. Từ trong Định này phát khởi lên các năng lực như: Chữa bệnh, sai khiến người, khiến thần thức xuất khỏi thân, được một số thần thông lặt vặt, hoặc có thể soi thấu tiền kiếp của người.
Thôi miên còn gọi là Ngoại Đạo Thiền hay Tà Thiền Định, bởi người tập đắc được thần thông thì có, nhưng ra khỏi sanh tử luân hồi thì không. Tuy vậy, chánh hay tà do tâm quyết định: Nếu dùng kỹ thuật thôi miên để giúp người. Hoặc chữa bệnh, hoặc phá giải oán nghiệp thì gọi là Ngoại Đạo Thiền, thuộc về thiện pháp thế gian. Nếu dùng thôi miên để sai sử người khác làm những việc tà vạy, lợi mình hại người, thì gọi là Tà Thiền Định.
- Tu Tiên& Đạo giáo, góc nhìn từ Phật pháp.
- Sự thật về hạn Tam tai.
- Bản nguyện niệm Phật.
- Âm đức là gì.
- Cách niệm Phật tại nhà.
- 10 chuyện Tâm linh có thật.
- 10 Điều quan trọng Phật tử tại gia cần biết.
*
Người học Phật nếu quan tâm đến thuật thôi miên thì nên nghe lời Tổ Ấn Quang dạy: “Đối với các thiện pháp thế gian thì như gặp quỷ thần, chỉ nên cung kính mà đứng ở đằng xa, giữ tâm trung dung, không bài bác nhưng cũng không ủng hộ. Không bài bác, vì như thế là phạm cái lỗi cản trở thiện pháp thế gian. Không ủng hộ, vì thiện pháp không giúp chúng sanh ra khỏi luân hồi.”
Câu chuyện kỳ đặc của một bậc thầy thôi miên, soi rõ tiền kiếp, hậu kiếp và minh bạch nhân quả luân hồi trong bài này, có lẽ sẽ giúp nhiều người thay đổi cách nhìn về kiếp sống nhân sinh!
Thôi Miên Là Gì
Hòa Thượng Thích Thiện Hoa bảo: “Kỹ thuật thôi miên là một lối tu thiền của ngoại đạo, hiện nay rất thịnh hành trên thế giới. Nguyên tắc của phương pháp tu luyện nầy cũng là vận dụng, tập trung tư tưởng vào một chỗ để cho tinh thần có sức mạnh sai khiến được sự vật.
Người tập thôi miên lúc mới đầu ngồi yên một chỗ, nhìn chăm chú vào một chấm đen vẽ ở trên tường, để cả tâm trí tập trung vào đó, ngoài ra không còn để ý vào một sự vật gì ở chung quanh nữa. Họ tập ngồi hàng giờ như thế, bao giờ tinh thần không còn tán loạn nữa, và có đủ sức mạnh để sai sử kẻ khác là họ thành công.
*
Những người thôi miên giỏi, có thể dùng thôi miên để trị lành bệnh, hay sai sử những người khác làm những chuyện phi thường, như xuất thân đi đến một xứ khác để thăm bà con, kể lại quá khứ hay tiền thân của một người khác v.v… Tóm lại nhờ luồng điện tinh thần đã được tập trung thành sức mạnh, người thôi miên có thể bắt người khác làm những việc kỳ lạ theo ý muốn của mình.
Nhưng vì lợi dụng tâm không chơn chánh, chỉ tham cầu những điều huyền bí, mầu nhiệm bên ngoài, không lo dẹp trừ phiền não hữu lậu, trau giồi tâm tánh bên trong, để được minh tâm kiến tánh, nên không phải là chánh đạo. Đến khi phiền não hữu lậu nổi lên hoặc nhiễm sắc tham tài v.v… thì các thần thông, diệu dụng đều mất hết. Bởi thế nên Phật dạy các đệ tử : “Ngộ được Đạo thì tự nhiên sẽ có các thần thông. Nếu được thần thông mà chưa ngộ được Đạo thì thần thông ấy có khi bị mất””
Chuyện soi tiền kiếp hậu kiếp của một bậc Thầy thôi miên.
Câu chuyện này được trích từ “Nhân quả báo ứng hiện đời”, tập bảy, do Ni sư Hạnh Doan dịch. Nguyên gốc có tiêu đề là “Hậu Thân Lý Bạch”, xin được trích nguyên văn: “Ngày 28 tháng 9, nữ sĩ Hàng Minh, nhà thôi miên trứ danh từ New York đến Los Angeles để thuyết giảng, có mời tôi tham dự. Tôi nghĩ đây là hoạt động ý nghĩa, liền nhận lời đến phụ diễn thuyết.
Chuyện thôi miên, tiền kiếp hậu kiếp… có lẽ bạn vừa nghe qua cảm thấy rất khó tin? Đây là việc bình thường, bởi vì hồi xưa tôi cũng vậy! Thế nên bây giờ khi nghe kể những câu chuyện mang đầy tính chất mơ hồ xa xôi này, mà nếu bạn bực bội không kiềm được, muốn mắng tôi mấy câu, thì cứ việc, còn như muốn cầm dao (thì xin hãy lưu tình), vì khi bạn muốn thể hiện sự bất mãn hay muốn trút cơn giận đang bộc phát thì tôi không thể phản đối, bởi chính tôi lần đầu tiếp xúc với thôi miên quả thật cũng rất khó mà tin, nên tôi thông cảm cho sự bát bình của tát cả…
Trải qua kinh nghiệm thôi miên rồi, tôi nhận ra thiên hạ vốn một nhà và xúc động làm bài thơ:
*
“Trải qua bao kiếp luân hồi
Tử sinh sinh tử nhiều đời đến nay
Đã làm vương tướng quyền đầy
Từng vì cứu nước phơi thây chiến trường
Mẹ cha huynh đệ khắp phương
Cháu con tiếp nối… chưa ngưng bao giờ!
Nhìn quanh… phất hiện: Một nhà!
Luân hồi nhiều kiếp, ruột rà hóa xa
Ngẫm ra: Người cũng như ta!
Từng là quyến thuộc, nên hòa với nhau
Dù cho da có khác màu…
Cũng đồng máu đỏ, tình thâm cao vời
Sống cần bác ái với đời
Yêu thương trải khắp… ban vui, xóa buồn!”
Sau khi tôi tiếp nhận thôi miên và tận mắt chứng kiến bao cuộc luân hồi chuyển thế của mình, quan niệm của tôi đã thay đổi hẳn. Hồi xưa, tôi là người theo chủ nghĩa duy vật, đâu dễ dàng tán đồng, chịu đi tuyên dương thuyết chuyển thế luân hồi? Nguyên nhân bắt nguồn từ đây:
Cô em “Từ trên trời rơi xuống”
Tháng 9 năm 2006, một chiều nọ, tôi nhận được một cuộc điện thoại bên Đài Loan gọi qua. Đầu dây bên kia là một nữ sĩ xa lạ, nhưng cùng trò chuyện với nhau rất lâu, rất nhiều. Mới đầu, tôi ngạc nhiên hỏi:
-Tại sao cô biết tôi?
Cô nói cô thấy tôi trên Facebook. Sau đó cô thường gọi điện, gởi bưu phẩm, tôi cũng lịch sự đáp lễ.
Có lần cô nói:
– Ông chắc chắn là người anh tiền kiếp của tôi!
Mới đầu tôi hoàn toàn chẳng tin. Để thuyết phục tôi, cô kể ra câu chuyện ly kỳ của mình. Sau lại tặng tôi hai cuốn sách nói về kiếp trước, đời này của các nhà thôi miên trứ danh Đài Loan.
Cô gái ấy tên Tiết Noãn Thù (Noãn Thù: Có nghĩa ấm áp tốt đẹp.). Cô từng qua Mỹ du học 8 năm, sau khi thành tài thì về Đài Loan.
Khi em trai cho cô xem phim “Thái Bình Thiên Quốc”, không hiểu sao cô bật khóc thống thiết. Người nhà cảm thấy kinh ngạc nên không cho cô xem nữa. Thế nhưng cô nhất định đòi xem, vừa coi vừa khóc mùi mẫn. Điều lạ là khi xem các tiết mục khác thì cô tỉnh bơ, tỏ ra rất bình thường.
Gia đình cảm thấy quá lạ lùng, bèn dẫn cô đi khám thần kinh, nhưng bác sĩ nói cô tất cả đều ổn. Cuối cùng, người thân nhớ đến thầy thôi miên, bèn dẫn cô tới một nhà thôi miên trứ danh.
*
Kết cục sau nhiều lần thôi miên khiến cô sửng sốt: Té ra, kiếp trước cô là muội muội của Thái Bình Thiên Vương Hồng Tú Toàn. Trong kiếp đó cô tên là Hồng Tuyên Kiều, làm nữ tướng thống lĩnh nữ binh. Trong cơn thôi miên, cô cũng nhìn thấy các thân nhân bằng hữu khác như: Thiên vương Hồng Tú Toàn, Càn vương Hồng Nhân Can, Đông vương Dương Tú Thanh v.v…
Mới đầu, cô đối với kết quả thôi miên cũng bán tín bán nghi. Sau vì muốn thấu triệt nên cô buông bỏ viện thiết kế thời trang và tiệm bán hàng đồ Nhật đang rất ăn khách của mình. Cô chuyên tâm học tập nghiên cứu thuật thôi miên, và lấy được bằng thôi miên.
Thông qua nhiều lần thôi miên, cô tiến một bước rất xa: Thấu triệt tiền kiếp của mình và chắc chắn rằng đời trước mình chính là Hồng Tuyên Kiều.
Trải qua một thời gian dài liên lạc, chúng tôi trở nên thân thiết. Vì muốn tôi biết rõ tiền thế của mình, cô gác lại bao việc bận rộn, bay từ Đài Loan đến Mỹ. Ba ngày ở Los Angeles, cô hỗ trợ tôi tiến hành cuộc thôi miên chuyên môn. Cô dùng kỹ thuật thôi miên siêu cấp của mình, hướng dẫn tôi viễn du vào cõi tâm linh. Lúc đến triều Hán, khi về triều Đường. Khi đến Thái Bình Thiên Quốc, lúc lại về thời Dân quốc… Đối với những người có liên quan đến tôi, cô còn cho tiến hành cuộc thôi miên giao thoa. Suốt ba ngày viễn du vào cõi tâm linh đã khiến thế giới quan của tôi thay đổi triệt để.
*
Đầu tháng 7 năm nay, đảng Xã Hội ở Âu châu sang phỏng vấn. Họ mời chúng tôi đến Hương Cảng dự hội tọa đàm. Đoàn chúng tôi gồm đại diện các hội viên, đồng bay đến Hương Cảng. Tiết nữ sĩ hay tin cũng đến Hương Cảng thôi miên cho chúng tôi và những người có liên quan. Thông qua tôi và các giao thoa thôi miên của cô, chúng tôi đồng xác định: Tiền thế cô là Hồng Tuyên Kiều, còn tôi là Càn Vương Hồng Nhân Can. Thời ấy chúng tôi là anh em họ. Còn vào thời Tây Hán trước đó, thì hai chúng tôi từng là phu thê: Tôi là vua tiểu quốc Tây vực, còn cô là vương phi Xương Cát.
Thông qua mấy lần thôi miên, tôi nhìn thấu sâu xa và hiểu: Có tiền thế, hậu thế, thuộc quá khứ, vị lai… của bản thân mình và người. Có tiểu sự gia đình và đại sự quốc gia.
Phải nói là mọi việc khiến tôi kinh ngạc đến ngần ngơ. Mới đầu, tôi không muốn tiết lộ, vì nhớ hồi nhỏ, ông ngoại tôi từng nói: “Thiên cơ bất khả lậu”. Cho nên tôi đã thủ khẩu như bình suốt một thời gian dài. Thế nhưng, những gì nhìn thấy và biết rõ trong các cuộc thôi miên đã khai sáng cho tôi rất nhiều. Sự khai mở quan trọng nhất là tôi đã nhận ra là: Thiên hạ vốn một nhà, mọi người đều có quan hệ thâm tình liên quan nhau. Thế nên phải thương yêu và không được tương tranh, tương đấu, tương hại, tương… lừa như hiện tại. Nhưng nếu tôi nói ra thuyết này, có mấy ai chịu tin?
*
Xem khắp thế nhân, vì không rõ tiền kiếp mình, cũng không rõ luân hồi chuyển thế. Cho nên con người hành xử giống như kè mù. Họ không ngần ngại hại người, mà cũng không biết làm vậy chẳng khác nào hại mình. Điều này khiến tôi rất nóng ruột, xót xa.
Do vậy mà lắm lúc, tôi muốn đem những chuyện mình thấy trong cơn thôi miên, kể hết ra để cảnh tỉnh thế nhân. Nhưng tôi lại sợ nếu mình tiết lộ thiên cơ thì sẽ bị trừng phạt và bị yểu mệnh! Tôi cũng sợ người sẽ mắng tôi điên, hoặc cho tôi là kẻ dối gạt. Tôi cũng sợ nếu mình sơ hở tiết lộ mọi chuyện, có thể trong giây phút thiếu kiểm soát sẽ vô tình làm hại, hoặc làm ô danh lịch đại tiền kiếp của mình.
Tóm lại, tôi rất sợ! Vì vậy mà tôi thường bị giằng co mâu thuẫn giữa tiết lộ và im lặng.
*
Nhưng gần đây, tôi nghĩ: “Mình nên nói ra một ít”. Bởi vì, có những chuyện nói ra, sẽ giúp cảnh tỉnh thế nhân. Việc ấy có thể khiến mọi người lưu tâm tích đức hành thiện, sống bác ái hòa bình. Nếu vì vậy mà bản thân mình phải chịu tội thì đành chấp nhận thôi. Nặng lắm thì bất quá cũng chỉ chết một lần. Mà hễ chết sớm thì chuyển thế sớm, vì đời người ai cũng một lần chết, có ai thoát được đâu? Thế nên dẫu có bị đoản mạng cũng không đáng sợ. Chúa vì cứu thế, cam hi sinh thân bị treo trên thập tự, Bồ tát Địa Tạng Vương vì cứu chúng sinh, tình nguyện vào địa ngục. Vậy thì tôi cũng chẳng nên bo bo ích kỷ, cố giữ thân mình quá mức.
Đương nhiên tôi nghĩ, có một số chuyện liên quan đến người và chuyện vị lai, thì tất nhiên tôi ít bàn sẽ tốt hơn. Tôi không ngại chi, quan trọng là phải tránh mang phiền phức đến cho người. Có một số chuyện tiền kiếp bản thân trong lúc tôi được thôi miên đã có thu âm lại. Nếu người nghe dễ tính không đòi bằng chứng chăng nữa, thì tôi cũng không muốn tiết lộ ra.
Trong cuộc thôi miên của tôi, đã có mười mấy kiếp luân hồi. Việc ấy giúp khai thị cho tôi rất nhiều. Thông qua đó tôi hiểu thấu nguyên nhân những vinh nhục trong các cuộc luân hồi sau này. Xin chia sẻ cùng bạn mấy điểm:
Thôi miên soi tiền kiếp: 1. Thiên hạ đều một nhà
Như bản thân tôi tử sinh chuyển thế qua bao đời. Mỗi đời đều có con cháu, mà mỗi đời tử tôn cũng đang chuyển thế. Dòng dõi hậu đại lưu truyền sinh sôi đông nhiều, nối tiếp đến hiện tại, tính ra nhiều vô kể. Giữa các hậu đại còn có thông gia, thông hôn, tạo thành thân thích, bằng hữu hiện diện khắp thiên hạ… Vậy mới nói: Thiên hạ vốn một nhà.
Thế nên ta không nên hại người, lừa người. Nên dùng thiện lương đối đãi trợ giúp nhau. Bởi vì, bạn không hề biết: Người bạn hại hôm nay có thể quá khứ đã từng là thân nhân hay hậu duệ của bạn. Họ cũng có thể là phụ mẫu, huynh đệ, phu thê, con cái bạn… trong một tiền kiếp nào đó.
Tôi nhận ra thiên hạ một nhà, nên sống cần phải bác ái với thế nhân. Xin kể một tiền kiếp của tôi: Là Tướng quân Lý Quảng thời Tây Hán để làm bằng chứng:
*
Lý Quảng có rất nhiều con cháu nổi danh như: Con trai Lý Cảm, cháu Lý Lăng, hậu đại Lý Cảo. Lý Uyên, Lý Thế Dân (tức Đường Thái Tông) Lý Bạch… Tính số con cháu sinh sôi đến hiện tại, ít nhất cũng hơn mấy trăm vạn. Nếu tôi không cẩn thận sẽ gây thương hại những người này. Việc ấy chẳng phải là tôi đang làm hại hậu duệ của chính mình hay sao?
Còn nếu đem những hậu duệ chuyển thế của tôi mà tính thêm, thì con số sẽ rất nhiều, thật là tính không xuề. Không chừng ngồi tại dưới tòa này cũng có hậu duệ một tiền kiếp nào đó của tôi nữa.
Chưa kể là trong chuỗi chuyển thế đó, đều có ông bà, cha mẹ, thê tử, con cái, và lịch đại ông bà, cha mẹ, phụ mẫu, thê tử, con cái đã chuyển thế đến hiện tại. Có thể họ xa tận chân trời hoặc gần ngay trước mắt đó thôi.
Trong lúc thôi miên, tôi đã nhìn ra những ông bà, cha mẹ, thê tử… các đời trước của mình. Có người đến đời này tôi vẫn còn nhận ra. Cũng có người do họ chẳng biết tôi, hay do bởi địa vị bị chênh lệch khác xa nhau quá, nên dẫu tôi có muốn nhận họ đi nữa, thì rất sợ đem đến bất tiện cho họ. Cho nên tôi chỉ đành giữ im lặng, thầm cầu phúc cho họ âm thầm mà thôi.
Thôi miên soi tiền kiếp: 2. Nhân quả báo ứng
Trong lúc thôi miên, tôi nhìn thấy nhiều chuyện vận hành đúng theo nhân quả. Xin nêu hai chuyện:
Một: Mọi người đều biết Lý Quảng vì chống Hung nô xâm phạm, đã chém giết giặc nhiều. Tuy công trạng rất lớn, nhưng điều đáng tiếc nhất của ông là không được phong Hầu. Sau khi ông chết rồi, thì chuyển sinh làm một vị quốc vương bên Tây Vực. Lúc vua hơn ba mươi tuổi thì giặc Hung nô qua xâm phạm Tây Vực. Vua đã giết chết Nguyên soái Hung nô rồi thừa thế truy kích. Trong lúc truy kích, vua bị đại đội Hung nô bao vây và cho xạ tiễn bốn bề. Chiến mã bị thương, ông liền xuống ngựa múa gươm gạt tiễn. Cuối cùng sức lực cạn kiệt, vua bị trúng tên mà chết, bỏ lại vương phi xinh đẹp và đứa con trai mới 6 tuổi.
Xin hãy xem: Lý Quảng công lao đáng được phong Hầu mà không phong. Qua đời sau, ông sinh làm quốc vương, tiếp tục hưởng vị trí đáng được phong Vương đó. Đây chính là bù đắp cho thiệt thòi tiền thế. Nhưng do Lý Quảng bắn giết quá nhiều Hung nô nên tạo ác nghiệp sát nặng. Vì thế nên đời sau phải bị Hung nô bao vây xạ tiễn tới chết. Âu cũng là trả lại nợ tiền thế, cũng chính là nhân quả báo ứng đó thôi!
*
Hai: Thí dụ tiếp theo là Tào Tiết và Khương Duy. Vào cuối thời Đông Hán tôi từng sinh làm hoạn quan Tào Tiết. Lúc đó ngoại thích (bà con bên ngoại vua) là Đại tướng quân Đậu Hiến và Thừa tướng Trần Phiên, có ý muốn tiêu diệt hoạn quan Tào Tiết. Tào biết được vội ra tay giết chết Đậu Hiến và Trần Phiên. Sau khi Tào Tiết chết rồi, thì sinh làm Khương Duy, là Thống soái nước Thục.
Khương Duy muốn quản chế hoạn quan Hoàng Hạo, nhưng nhiều lần bị Hoàng Hạo quấy phá. Kết quả: Khương nếm đủ mùi thống khổ, thất bại đến vong thân. Đây gọi là báo ứng. Bởi vì lúc làm hoạn hoan tôi đã giết Đại tướng quân, nên khi tôi làm Đại tướng quân, thì bị hoạn quan giết lại. Xem ra nhân quả rất công bình!
Thôi miên soi tiền kiếp: 3. Chớ giết người
Trong lúc thôi miên, tôi đã thấy và nhận ra tên đao phủ giết chết Hồng Nhân Can (là tôi trong tiền kiếp). Qua đời này, y rất thân với tôi. Mặc dù về lý trí tôi rất muốn tha thứ cho y. Nhưng theo bản năng tự phát, tận đáy lòng tôi đối với y lại vô cùng không ưa!
Tôi cũng nhìn thấy người bị tôi giết chết trong đời trước. Như Khương Duy chết rồi tái sinh làm tướng quân triều Tấn. Tại chiến trường, ông dùng trường thương đâm chết vị Nguyên soái của giặc. Vị tướng giặc này trong lúc thôi miên tôi chưa nhận ra, chỉ có cảm giác là: Hình như mình có quen biết y.
Một lần nọ, tôi cùng một người bạn ngồi trò chuyện. Đang lúc cao hứng, anh bạn đột nhiên trợn mắt nhìn tôi giải thích. Lúc đó tôi kinh ngạc đến ngây người, vì đã nhận ra: Đây há chính là vị Nguyên soái từng bị tôi giết chết vào triều Tấn. Có khác chăng là: Ông tướng kia có hàm râu quai nón to rậm, còn anh bạn tôi hiện thời râu cạo sạch sẽ. Nhưng đôi mắt ấy của anh, chính là tia nhìn của vị tướng địch thuở xưa.
Từ đó về sau, mỗi lần nghĩ đến anh bạn này, trong lòng tôi rất buồn rầu, tự cảm thấy mình quá có lỗi với anh ta. Qua đây tôi rút ra một điều: Bất kể gặp sự tình gì, đều không nên giết người. Bởi chết rồi không phải là kết thúc, vì hồn linh vẫn tồn tại và tiếp tục chuyển thế, tất nhiên kẻ bị hại sẽ tìm bạn tính sổ, điều này rất đáng sợ.
*
Một đời này của tôi, từ nhỏ đã nếm rất nhiều đau khổ, tôi nghĩ: Đây là do trong các đời trước tôi đã sát sinh quá nhiều, nên luôn bị ác báo. Chẳng hạn như: Khi tôi sinh làm Lý Quảng, Tào Tiết, Khương Duy, Đại tướng quân Từ Đạt khai quốc Minh triều, Thừa tướng Trương Cư Chánh nhà Minh, làm Càn vương Hồng Nhân Can, làm Ngọc soái Ngô Bộ Phù thời Dân quốc… tôi đều đã giết rất nhiều người. Vì vậy mà đời này phải thọ khổ liên miên.
Phật giáo giảng có luân hồi, khuyên người quảng kết thiện duyên, là rất đúng. Cơ đốc giáo tin linh hồn vĩnh sinh, khuyên người thương yêu nhau, cũng rất đúng. Những tín ngưỡng khác cũng vậy, chỉ cần khuyên người hướng thiện đều là chính xác. Quá trình chuyển thế luân hồi bao đời của tôi đã chứng minh: Nhục thể có thề thay tới đổi lui, nhưng hồn phách luôn vĩnh sinh trong bao cuộc luân hồi chuyển thế. Tôi rất muốn đem chuyện mình đã thấy biết, chia sẻ. Hi vọng mọi người thu được lợi ích, dứt ác, hành thiện.
Những chuyện thú vị tôi đã chứng kiến lúc thôi miên:
Trong lúc thôi miên, tôi nhìn thấy rất nhiều chuyện thú vị. Xin kể ra vài chuyện, góp vui cho mọi người. Đương nhiên là để chúng ta cười chút cho vui thôi, chứ chẳng nên chấp chặt vào đó các bạn nhé.
Tôi thấy giữa Lý Bạch và Dương Quý Phi rất trong sáng. Họ không có lên giường như vài vị biên sử đơm đặt. Có điều Dương Quý Phi là một nữ nhân cao lớn đầy đặn. Dung mạo bà không “kiều diễmtuyệt trần” giống như trong sử mô tả đâu nhé. So với cung nữ bình thường thì bà cao hơn họ cái đầu, nhìn giống như con hạc giữa bầy gà.
Bà rất kính phục Lý Bạch và giữa hai người tuyệt không hề có quan hệ tình dục như trong các sách thêu dệt ghi kể. Do Tiết muội đã từng đọc qua các sách này, nên trong lúc thôi miên cho tôi, vừa nghe tôi xưng mình là Lý Bạch, thì cô ấy muốn kiểm chứng ngay những gì từng đọc qua, nên đã chất vấn tôi:
– Anh thấy Dương Quý Phi chăng?
– Thấy rất rõ!
– Bà ấy có thích anh không?
– Thích! Bà ấy đối với tôi rất tôn kính.
– Thế… anh có thích bà ấy chăng?
– Thích, nhưng không biểu lộ ra.
– Giữa hai người có quan hệ gì đặc biệt chăng?
– Không có, mỗi lần bà đến gặp tôi, đều dẫn theo hai cung nữ, giữa tôi và bà rất trong sạch!
*
Tôi còn nhìn thấy thê tử hiện đời của mình: Vào thời Thái Bình Thiên Quốc nàng cũng là vợ Hồng Nhân Can (tiền thân tôi). Ngay lúc tôi lâm vào cảnh binh bại, nàng đã đập đầu vào tường tự sát. Con trai chúng tôi lúc đó chưa đầy tuổi, cũng được cung nữ ẵm đi nhảy giếng tự tử.
Trong lúc thôi miên, tôi nhìn thấy thảm cảnh vợ mình đập đầu vào tường chết. Khi đó thân tôi tuy đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền nhưng tôi đã gào thét và khóc rất to. Việc ấy làm cho Tiết muội cũng bị cảm động khóc theo. Cô ấy không thể hỏi thêm được, do tôi cứ khóc lớn không nín. Vợ tôi ngồi bên cạnh rất lo sợ, nàng sợ tôi khóc to quá sẽ làm kinh động, khiến cảnh sát tìm tới. May mà Tiết muội đã kịp tỉnh và tiếp tục truy hỏi lái sang hướng khác. Nhờ vậy tôi mới ngừng khóc.
Tỉnh dậy rồi, tôi và Tiết muội giải thích lý do vì sao tôi khóc cho vợ tôi nghe, nàng rất cảm động. Từ đó, quan hệ giữa chúng tôi càng tốt hơn xưa.
Lúc mới trải qua quá trình thôi miên, tôi cảm thấy rất kỳ quái. Suốt một thời gian dài tôi bị ám ảnh đến không muốn làm gì. Có lúc, tôi rất muốn đến các chỗ trải qua nhiều đời sinh tử của mình để thám thính. Cũng rất muốn biết các đời hậu duệ của mình bao gồm cả thê tử, cha mẹ, huynh đệ… Tôi cũng rất muốn liên lạc họ, nhưng lại ngại.
*
Trong thời gian dài bị mâu thuẫn dằng co, gần đây tôi đã ổn định lại, vì tôi đã minh bạch: Tiền kiếp là tiền kiếp, đời nay là đời nay, vậy thôi. Biết quá khứ là để rút kinh nghiệm mà sống tốt hơn cho kiếp hiện tại, chứ không phải để ôm phiền không đâu vì nó.
Nếu như các sử học gia đối với các tiền thế của tôi cảm thấy hứng thú, thì tôi có thể phối hợp cùng họ, mô tả tỉ mỉ các đời. Tôi đã nhìn thấy vương cung nơi tiểu quốc Tây Vực có mái tròn đỉnh bằng, nhiều cột trụ rất độc đáo. Tôi chưa từng nhìn qua ngôi kiến trúc nào tuyệt mỹ như vậy. Tôi còn nhìn thấy rất nhiều chi tiết tuyệt vời mà trong sử không ghi. Có rất nhiều điều cực kỳ giá trị. Tôi muốn đem tất cả viết ra thành sách, tiếc là không có thời gian, thôi để sau vậy.
Nếu có ai hoài nghi tính trung thực tôi kể, tôi tình nguyện tiếp nhận chính quyền kiểm nghiệm, đo lường, giám định mức độ hoang ngôn. Nếu như tôi nói dối, xin chấp nhận bị trừng phạt.
Rất mong những gì tôi kể ra sẽ đem lại ích lợi cho bạn đọc.”
Chuyện thôi miên soi tiền kiếp: Hơn ba trăm mạng.
Theo “Nhân quả báo ứng hiện đời”, tập sáu, Ni sư Hạnh Doan dịch: “Hôm qua một cô gái từ Đông Hoan gọi điện thoại tới, ngỏ ý muốn được thôi miên và hỏi tôi ngày nào rảnh? Tôi hẹn cô tuần sau.
Nghe vậy cô tỏ vẻ rất sốt ruột, nói:
– Không được, ông Đặng ôi, xin hãy làm ơn. Ông có thể giúp tôi sớm hơn không?
Nghe giọng nói gấp gáp của cô, tôi đoán chắc cô có chuyện gì cần lắm, bèn hẹn cô ngày mai.
Hôm nay, mới hơn 9 giờ sáng, cô đã đến. Cô họ Thẩm, 29 tuổi và chưa kết hôn. Tôi tưởng cô có gì cấp bách mới cần thôi miên gấp, hóa ra là do cô tò mò chỉ muốn biết tiền kiếp mà thôi.
Cô Thẩm là người thật thà chất phác, lớn lên ở miền quê, cha mẹ đều là nông dân. Cô có một em trai và một chị. Trong mắt mọi người ai cũng tưởng cô có tuổi thơ hạnh phúc, nhưng không phải vậy. Ngay từ nhỏ cô đã bị xem là đứa bé ngu ngốc, vì 8 tuổi mới đi học nhưng cô không thể viết chữ. Do vậy mà cha mẹ không thương.
Cha thường đánh, còn mẹ thì luôn thấy cô chướng mắt nên hay la mắng, cư xử rất bất công. Ngay cả em trai và chị gái cũng khi dễ, ăn hiếp cô. Cho nên từ nhỏ cô đối với cha mẹ ôm nhiều hận oán. Cô còn bị bệnh viêm gan lâu năm, trước đây gan hay bị đau.
*
Cô có trí nhớ cực tồi, đã từng đến chùa làm công quả hai năm. Trong thời gian đó cô được người ta dạy niệm câu “Nam mô A Di Đà Phật”, nhưng cô không nhớ nổi. Ngực cô thường đau, luôn có cảm giác khó thở. Ngón tay út và áp út bên phải bị đơ cứng, khiến nhiều lúc cầm đũa cũng không được. Từ nhỏ cô hay bị ảo thính, thường nghe có tiếng người nói bên tai.
Tôi hỏi cô vài câu đơn giản xong, thì bắt đầu giúp cô vào cuộc viễn du thám thính tiền kiếp.
Đầu tiên, tôi dẫn dụ theo phương thức thông thường, nhưng thấy cô không có chút phản ứng gì. Chả lẽ cô thực sự quá ngu độn ư? Xem tướng cô thấy thật thà, cũng không đến nỗi tối tăm lắm cơ mà?! Thấy vậy tôi đành hướng dẫn từ từ để khơi lại ký ức tiền kiếp của cô.
Khi tôi bảo: Cô hãy nhớ về năm lớp 10! Thì cô mô tả mình thấy cảnh một bạn gái cùng lớp đang trò chuyện yêu đương tình tứ với một thanh niên. Cô bèn chỉ cho một nữ sinh khác nhìn, thế là cô này liền đem chuyện ấy mách với nữ giáo sư. Cô giáo bèn xử phạt nữ sinh kia. Việc ấy khiến cô ta xấu hổ bỏ nhà ra đi và bị người lường gạt đem bán đến một nơi xa. May là cô ta lanh trí chạy trốn được, nên không bị xâm hại. Khi cô Thẩm thấy đến đây, thì lộ vẻ rất hối hận, cô bật khóc.
*
Tôi lại hướng dẫn cô nhớ về thời đồng niên, cô bỗng tỏ vẻ rất sợ hãi, toàn thân phát run, tôi hỏi: Chuyện gì khiến em sợ dữ vậy?
Cô đáp bằng giọng trẻ thơ, đầy sợ sệt nói:
– Cha đang đánh tôi.
Ký ức ấu thơ đang ùa về, cô miêu tả:
Cha hay đánh tôi lắm! Ông dùng roi quất vào bắp chân, rất đau, cô vừa khóc vừa kể.
Tôi hỏi tiếp:
– Hồi nhỏ, chuyện gì khiến cô khó quên nhất?
Một lúc sau, cô đột nhiên bật khóc, hét to lên: Mẹ cư xử thiên vị, không công bằng!
Do người mẹ luôn thấy cô chướng mắt nên chẳng thương. Hễ cái gì tốt thì mẹ dành cho chị và em trai chứ không cho cô. Tết đến, chị và em cô được may y phục mới, nhưng cô thì không.
Khi cô bị cha đánh đòn thì chị và em cô đứng bên ngoài nhìn vào cười. Điều này khiến cô rất buồn. Cô kể đến đây thì sự uất ức bị dồn nén suốt hai mươi mấy năm như hỏa diệm sơn phun trào. Cô thét lên với vẻ cừu hận qua màn nước mắt:
– Tôi hận họ! hận chết đi được!
Khi viết đến đây, lòng tôi xúc động dạt dào. Mặc dù tôi hành nghề chỉ mới hơn hai năm ngắn ngủi, nhưng qua những gì chứng kiến được, tôi cảm thấy thai giáo là chuyện vô cùng quan trọng! (Trong khoảng từ ba đến bảy tuổi, ảnh hưởng cha mẹ đối với trẻ cực kỳ lớn).
*
Cô Thẩm từ nhỏ đối với cha mẹ, chị em lòng đã ôm oán hận thâm sâu. Khi tôi khuyên cô nên hóa giải oán hận, cô bật khóc to. Những oan khuất và oán hận hóa thành suối lệ tuôn tràn. Xong rồi thì cô chịu tha thứ cho người thân, đôi mày hết cau có và mặt cô dãn ra, lộ vẻ thanh thản.
Tôi tiếp tục bảo cô đi về kiếp trước đó nữa, để tìm cho ra nhân duyên không tốt giữa cô với cha mẹ. Té ra vào một đời nọ tại Triều Thanh, cô là một phụ nữ nông thôn, có hai con trai: Con cả 5 tuổi, con út 3 tuổi.
Chồng cô thường vắng nhà vì phải ra ngoài làm việc kiếm tiền. Kiếp đó cô đối với hai con trai không tốt, nhất là đối với con trai đầu: Cô rất ghét, bởi vì nó rất ngu và cô thường đánh đòn nó. Đứa con trai út cũng làm cô chướng mắt. Có lúc cô mua đồ cho con cả, mà không thèm mua cho con út. Hai con đối với cô cũng thường khởi tâm oán hận. Trong cơn thôi miên cô Thẩm kể: Đời này cậu cả sinh làm cha, cậu út nay là mẹ của cô.
*
Lại tiến sâu về kiếp trước nữa, thì cô Thẩm nhìn thấy: Vào đời Minh, mình là một thiếu nữ khoảng mười mấy tuổi, mặc váy hồng, đang đứng một mình trong vườn hoa. Lúc đó trời chạng vạng tối, tâm tư rất buồn khổ. Bởi vì cha mẹ đối với cô rất tệ: Người cha luôn thấy cô chướng mắt, thường hay đánh đòn, mẹ cũng rất ghét cô. Cho nên vào kiếp đó cô cũng rất oán hận cha mẹ. Cảnh đó giống hệt như thời ấu thơ đời này mà cô đã trải qua. Kiếp đó cô có một em trai.
Lẽ nào đây là chân tướng luân hồi? Đời đời kiếp kiếp không ngừng báo oán, đền bồi, giày vò nhau? Không ngừng diễn lại nhân quả và phóng ảnh tâm linh? Tình hình cô Thẩm và cha mẹ cứ tiếp diễn vần xoay mãi như thế, xem ra chẳng biết bao nhiêu đời rồi.
Nếu kiếp này không minh bạch, không giác ngộ, không chịu buông xả hết oán hận cưu mang trong lòng, thì khổ cảnh này sẽ tiếp tục kéo dài mãi đến đời sau, biết bao giờ mới kết thúc? Không lẽ đây chính là điều mà Phật giáo thuyết giảng: Đời đời yêu, oán tình, thù…xui ta tìm nhau đòi nợ, đền nợ… tâm báo ân, báo oán không ngừng tái diễn, luân lưu không dứt. Tôi thầm cầu cho tất cả chúng sinh sớm thoát ly luân hồi thống khổ, vĩnh viễn sống trong tri ân, hạnh phúc.
*
Trong quá trình thôi miên, tôi còn phát hiện ra một câu chuyện nhân quả khác của cô Thẩm nữa.
Lần thôi miên đầu kết thúc, cô bảo ngực mình đã cảm thấy dễ thở rất nhiều. Nhưng cô cảm giác hình như vẫn còn chút gì đó ngăn trệ bên trong.
Khi tôi bắt đầu cuộc thôi miên lần hai, chuyện ngoài sức tưởng tượng phát sinh.
Cô Thẩm nói: Hình như có gì đang ở trong ngực, trong não tôi!
Tôi liền hướng dẫn tiếp tục, thì đột nhiên cô nói bằng giọng đàn ông, nghe rất hung ác.Tôi vội hỏi:
– Bạn là ai?
– Ta là kẻ bị tên này sát hại!
– Giờ bạn muốn thế nào?
– Ta muốn giết nó, quyết không tha!
Giọng nam thốt ra với vẻ vô cùng hung ác. Tôi ngẩn ngơ. Vậy rốt cuộc là chuyện gì nữa đây? Dần dần tôi hiểu ra:
Sự việc phát sinh vào đời Tống. Lúc đó cô Thẩm là một cao quan hơn 40 tuổi tạm gọi là Khánh cho độc giả dễ phân biệt. Trong cơn thôi miên hiện thời, cô Thẩm lộ vẻ cực kì tức giận và nói bằng giọng đàn ông chứa đầy phẫn nộ xung thiên:
– Đáng hận quá, ta muốn giết tên Khang!
Vì sao muốn giết?
– Y rất đáng chết, vì dám khởi ý phản bội, mưu tính lấy đầu ta!
*
Té ra tên Khang là quan thuộc hạ trong triều, đang âm thầm liên kết với nhiều người để làm hại ông Khánh.
Do đã biết trước, nên một ngày nọ, ông Khánh dẫn theo nhiều binh sĩ, xông vào nhà Khang. Họ giết sạch toàn gia hơn ba trăm người, riêng thuộc hạ Khang bị Khánh đâm trúng tim mà chết. Còn hai người nữa cũng bị chặt đầu mạng vong. Vì vậy kẻ gá vào ngực hành hạ cô Thẩm chính là Khang. Do hắn bị đâm trúng tim chết, nên bây giờ trả thù bằng cách hành đau nơi ngực. Còn hai vong bị chặt đầu thì gá vào não cô. Riêng ba trăm người kia thì một số gá vào đầu, số thì gá vào tay phải, vì lúc tàn sát họ, cô cầm gươm bên tay phải.
Cô Thẩm đến 8 tuổi mới đi học, nhưng không thể viết chữ, trí óc không thông minh linh hoạt, tim thường bị đau. Hết thảy là do có liên quan đến vụ “Đại thảm sát ba trăm lẻ ba mạng này”.
Sau khi thôi miên kết thúc, tôi bảo cô Thẩm:
– Hồi nhỏ không phải cô ngu ngốc hay đần độn gì cả!
Cô nói cô cũng biết rõ mình không có ngốc. Nhưng hễ muốn viết chữ thì tay cứng đơ không nghe theo, giống như cố ý chống lại cô vậy. Hơn nữa trong não cô luôn lộn xộn rối ren, nên không thể nhớ được gì.
Đối diện với hơn ba trăm mạng còn ôm đầy hận oán, tôi chỉ có thể hướng dẫn, điều đình, xin họ hóa giải. Tôi khuyên cô Thẩm hãy nhận lỗi, sám hối.
*
Thế nhưng chỉ có một số ít vong linh chịu tiếp nhận, còn đa số khăng khăng ôm oán, cương quyết không tha thứ. Họ nhất định đòi báo thù. Tôi nhắc họ: Đây là nhân quả, cái gì cũng có nguyên nhân đầu tiên.
Do họ không phục nên tôi đành phải thôi miên cô Thẩm tiếp. Tôi dẫn dụ cô đi sâu vào kiếp trước đó nữa, để tìm cho ra nguyên nhân đầu tiên, hầu có thể giúp hai bên hóa giải hận thù.
Lần này cô Thẩm kể:
Kiếp đó vào triều Đường, cô là một phú ông họ Trương khoảng ba mươi mấy tuổi, rất giàu, có đông người hầu hạ.
Thình lình một hôm nọ, có ba người bịt mặt, dẫn theo mấy mươi người, tay cầm vũ khí xông vào dinh thự của Trương phú gia để cướp. Ông Trương cương quyết chẳng nộp tiền. Cuối cùng không những ông bị bọn cướp giết chết mà toàn gia ông hơn trăm người cũng bị chúng giết sạch để diệt khẩu.
Khi cô Thẩm nhớ đến đây thì lộ vẻ vô cùng sợ hãi, toàn thân run rẩy, cất tiếng van xin như thể đang là Trương phú gia:
– Xin đừng giết tôi! Đừng giết tôi!
Thế nhưng tên đầu đảng bịt mặt vẫn giết chết ông, hắn ra tay độc ác: Đâm một đao vào tim ông Trương.
Cô Thẩm nói, mặc dù họ bịt mặt, nhưng cô vẫn nhận ra tên đầu đảng giết mình chính là kẻ từng làm công cho mình trong kiếp đó. Do thấy hắn làm việc quá tệ nên Trương phú hộ không hài lòng, đã đuổi cổ hắn đi. Vì vậy mà hắn ôm hận, kết bè đảng, rủ nhau đi cướp của ông.
*
Ngay giây phút cô Thẩm nhớ lại tiền kiếp kia, thì ba trăm oan quỷ kia cũng đồng thời cảm nhận được họ từng là những kẻ cướp gian ác. Vì thế nên họ không còn ôm lòng oán hận nữa! Có thể do lúc cô Thẩm nhớ lại tiền kiếp ở triều Đường, thì bọn oan quỷ cũng nhìn thấy và nhận ra lỗi lầm của mình. Cho nên không cần tôi khuyên chi nữa, tất cả bọn họ đều đồng ý hòa giải, buông hết hận thù.
Sau đó, tôi kể cho họ nghe về thế giới Cực Lạc của Phật A Di Đà, về hạnh nguyện từ bi của Ngài. Tôi miêu tả quốc độ này rất thù thắng trang nghiêm và khuyên bọn họ hãy niệm Phật cầu sinh Tây Phương. Bọn họ rất hoan hỉ tiếp thọ.
Cuối cùng, tôi hướng dẫn họ đồng niệm “Nam Mô A Di Đà Phật” theo tôi. Ngay trong lúc Phật hiệu vang vọng, cô Thẩm bảo tôi, cô thấy rõ bọn họ xếp thành hàng, từng người, từng người đứng trên hoa sen, theo Tam Thánh và dần dần biến mất giữa không trung.
Khi cuộc thôi miên kết thúc, cô Thẩm bảo toàn thân cô nhẹ nhõm, đầu óc tỉnh táo hẳn.
*
Khi cô từ biệt ra về, tôi thầm nghĩ: Nếu như tôi chọn công tác khác, không biết mình sẽ ra sao?
Tôi thầm cảm ơn công việc hiện tại đã giúp tôi hiểu sâu thêm về nhân quả, rút ra được rất nhiều bài học hay, tăng thêm niềm tin kiên cố và tự biết mình cần phải tu sửa cho rốt ráo. Dù sức tôi kém, nhưng cũng nguyện giúp đỡ hết tất cả chúng sinh.
Nhân quả báo ứng không sai mảy may. Oan oan tương báo, không bao giờ dứt. Hơn nữa càng báo oán, thù càng sâu nặng. Mới đầu là giết hơn trăm người, đến lúc báo thù lại thì thành ba trăm lẻ ba người.
Chỉ có buông bỏ oán thù, chân thành sám hối. Trong sinh hoạt thường nhật, cần đem phiến tâm thành đối đãi bình đẳng với tất cả. Như vậy thì oán kết đời trước tự nhiên sẽ được tháo gỡ.”
( Chuyện thôi miên chữa bệnh và soi tiền kiếp )
Tuệ Tâm 2022.
Nguyễn Tiệp viết
Nam Mô A Di Đà Phật!
Ngọc viết
Woa, luân hồi chuyển kiếp
Diệu Hoa viết
Nam mô A Di Đà Phật
Đọc đến đoạn mấy trăm oan quỷ xếp hàng niệm ” Nam mô A Di Đà Phật “, rồi được Đức Phật A Di Đà và thánh chúng tiếp dẫn về Tây phương cực lạc….
Thưa thầy, cảnh này làm đệ tử muốn rơi nước mắt, quá cảm động vì lòng từ bi vô bờ bến của Đức Phật A Di Đà
Hèn chi mà dân chúng tại Cực Lạc Quốc nhiều đến mức khg ai có thể tính đếm được…
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!