Tầm sư học Đạo là gì? Tầm sư học đạo nghĩa là tìm thầy học Đạo. Người xưa phát tâm chí thành cầu đạo đều phải khổ nhọc băng rừng lội suối để tìm thầy, có khi chưa gặp Thầy mà thân đã gửi lại nơi rừng sâu núi thẳm.
Năm xưa, Tôn Uyên Trinh thập phần xinh đẹp, lúc cầu Tiên Đạo nơi Vương Trùng Dương Chân Nhân lâu ngày chẳng đắc, về sau bà ta tự hủy dung nhan mới đắc được Tiên đạo. Nhị Tổ Thần Quang cầu Pháp nơi Tổ Bồ Đề Đạt Ma, tâm chí thành đến mức tuyết ngập đến gối mà chẳng biết. Ngài Huyền Trang vượt mấy mươi vạn dặm đường trong giá tuyết và nắng lửa từ Trung Hoa sang Ấn Độ để thỉnh kinh…những tấm gương tầm sư học đạo ấy hậu thế ngày nay tuyệt chẳng có người.
Chúng ta ngày nay chẳng khổ nhọc như người xưa mà gặp được đạo. Tiếc thay, rất ít người nhận thức được rằng mình đang nắm trong tay viên minh châu vô giá, ngàn kiếp khó gặp. Tại sao lại như thế? Bởi năm xưa lúc đức Phật còn hành Bồ Tát đạo, khi tầm sư học đạo, Ngài phải chẻ xương làm bút, lột da làm giấy, cốt chỉ để cầu nghe trọn một bài kệ của Phật. Pháp giải thoát vô giá như thế mà ta chẳng chẳng trân quý, cũng chẳng biết rằng: Phước đức biết đến Phật pháp lớn đến mức không thể nào ví dụ cho được.
*
Như kinh Kinh Quán Vô Lượng Thọ ghi: “Chí tâm xưng niệm Nam mô A Di Đà Phật, thì trong mỗi niệm trừ diệt được tội chướng sâu nặng của tám mươi ức kiếp sanh tử.”
Kinh Niết-bàn nói: “Nếu thiện nam tử, thiện nữ nhân nào nghe tên kinh này, bị đọa vào Bốn đường ác, chắc chắn không có điều ấy. Nếu chúng sinh nào chỉ một lần nghe tên kinh này, có thể tiêu trừ mọi tội nghiệp vô gián.” “Sau khi ta nhập diệt, nếu có chúng sinh nào nghe được kinh điển Đại thừa vi diệu này, sinh lòng kính tin, phải biết rằng người ấy, vào hằng trăm nghìn ức kiếp sau, sẽ không đọa vào Đường ác.”
Kinh ấy còn nói: “Nếu chúng sinh nào chỉ một lần nghe tên kinh này, suốt bảy kiếp về sau sẽ không đọa vào Đường ác.” Nếu chúng sinh nào biết được Như Lai thường trụ bất biến, hoặc chỉ một lần nghe âm thanh hai tiếng thường trụ, sẽ được sinh lên Thiên giới. Sau này,, khi giải thoát, sẽ chứng được quả thường trụ bất biến của Như Lai.”
Kinh Hoa-nghiêm nói: “Nếu nghe một câu Pháp chưa từng nghe, còn hơn được châu báu khắp Ba nghìn đại thiên thế giới. Vị Bồ-tát nghe một câu kệ chánh pháp, sinh lòng siêu thoát, còn hơn được ngôi báu Chuyển-luân-vương.”
*
Kinh Pháp-hoa nói: “Nếu thiện nam tử, Thiên nữ nhân nào thọ trì kinh Pháp-hoa này, hoặc đọc hoặc tụng, hoặc giải thích hoặc sao chép, người ấy sẽ hưởng được tám trăm công đức thuộc về mắt, một ngàn hai trăm công đức thuộc về tai, tám trăm công đức thuộc về mũi, một ngàn hai trăm công đức thuộc về lưỡi, tám trăm công đức thuộc về thân và một ngàn hai trăm công đức thuộc về ý.”
Lời đức Phật là chân thật ngữ. Cho nên, nếu bạn có phước duyên gặp được Phật pháp, thì nên ý thức rằng phước đức của bạn vô cùng lớn. Đừng thấy mình nghèo hèn hay ngu độn mà tự khinh mình. Những kẻ giàu sang hay thế trí biện thông, hưởng hết phước ắt sẽ đọa tam đồ. Còn bạn nhờ đại nhân duyên gặp Phật pháp nên tuy kiếp này chịu chút khổ nạn, nhưng nhiều kiếp về sau ắt sẽ hưởng phước nhân thiên; nếu may mắn hơn có thể vãng sanh về Cực Lạc Tịnh Độ, vĩnh viễn ra khỏi sanh tử luân hồi vậy!
- Tu Tiên và Đạo giáo, góc nhìn từ Phật pháp.
- Đế Thích Thiên là ai.
- Mục Kiền Liên Bồ Tát.
- Hội Long Hoa là gì.
- Cách trừ tà ma linh nghiệm nhất.
- Dấu hiệu người đắc quả A La Hán.
- Dấu hiệu người đắc quả Tu Đà Hoàn.
Tích Tầm Sư Học Đạo
Theo Pháp Uyển Châu Lâm: “Kinh Tạp-bảo-tạng nói: “Ngày xưa có một thiếu nữ sáng láng thông minh, rất tin Tam bảo. Một hôm cô lên chùa mời hai vị Tỳ-kheo tới nhà cúng dường. Sau đó, một vị Tỳ-kheo già tìm đến khất thực. Vị này, tuổi cao trí kém, không hiểu biết nhiều. Chờ vị này thọ trai xong, thiếu nữ thành tâm xin nghe thuyết pháp. Cô ngồi kiết già trước mặt, nhắm mắt lắng nghe.
Vị Tỳ-kheo nhận thức không thể thuyết pháp, thấy thiếu nữ nhắm mắt, liền bỏ chạy về chùa. Thiếu nữ chí tâm suy niệm các phép hữu hình đều vô thường, khổ không, không thể tự tại. Trầm ngâm quán tưởng, bỗng nhiên chứng được quả Tư-đà-hoàn.
Xong xuôi, thiếu nữ lên chùa tìm vị Tỳ-kheo ấy để tạ ơn. Vị Tỳ-kheo già tự thấy mình không biết gì, đã bỏ thiếu nữ chạy trốn. Ông bởi sinh lòng hổ thẹn, nên cố lánh mặt. Thiếu nữ cứ cầu khẩn mãi, vị ấy đành phải xuất hiện. Thiếu nữ bẩm rõ nhân duyên đắc Đạo và dâng lễ vật cúng dường. Vị ấy nghe xong, vô cùng hổ thẹn, tự trách rất nhiều và cũng chứng được quả Tư-đà-hoàn.
Do đó, hành giả cần phải chí tâm tin thành cầu Pháp. Nếu thế, nguyện vọng chắc chắn sẽ thành tựu.”
Đức Phật Tầm Sư Học Đạo lúc còn hành Bồ Tát Đạo
Kinh Niết-bàn nói: “Đức Phật bảo, ta nhớ vào thời quá khứ, từng làm một Bà-la-môn tu phép khổ hạnh trong núi Tuyết sơn. Bấy giờ, không có đức Phật xuất thế và cũng chẳng có kinh điển. Trời Đế-thích quan sát thấy Bồ-tát một mình tu phép ấy giữa chỗ núi non, liền hiện xuống thử lòng. Ông ta biến thành hình La-sát dữ dằn đáng sợ, đứng trước mặt Bồ-tát, nói nửa bài kệ:
Các hành vốn vô thường,
Đều là pháp sinh diệt.”
Bồ-tát nghe được, lòng rất vui mừng. Ngài đứng dậy vén tóc, nhìn quanh bốn phía, chẳng thấy ai ngoài La-sát, liền hỏi rằng: “Đại sĩ từ đâu có nửa bài kệ này?
La sát bảo: Đây là Chánh đạo của chư Phật ba đời. Nhà ngươi không nên hỏi nữa. Ta không ăn uống đã lâu ngày, tìm kiếm khắp nơi, chẳng có gì ăn. Đói khát khổ sở quá, nên buột miệng nói càn. Thật ra, chẳng hiểu gì cả!”
Bồ-tát lại nói: “Nếu đại sĩ nói hết bài kệ, tôi sẽ xin làm đệ tử hầu hạ suốt đời.”
La-sát trả lời: “Nhà ngươi ham biết quá nhiều, chỉ tự khổ thân. Ta bị đói khát, không thể nói nổi.”
Bồ-tát lại hỏi: “Đại sĩ ăn gì?”
La-sát trả lời: “Thức ăn của ta, toàn thịt người còn ấm; đồ uống của ta, toàn máu người nóng hổi.”
Nghe xong, Bồ-tát trả lời: “Nếu tôi nghe hết bài kệ, sẽ xin đem thân cúng dường đại sĩ.”
La-sát trả lời: “Ai tin nổi nhà ngươi, chỉ vì tám chữ, dám hy sinh thân xác đáng yêu?”
*
Bồ-tát dõng dạc trả lời: “Tôi nay có người làm chứng: Bốn vị Thiên vương Đại-phạm và chư Phật, chư Bồ-tát làm chứng giúp tôi.”
La-sát nghe xong, bằng lòng nói nửa bài kệ. Bồ-tát hớn hở vui mừng, lập tức cởi áo da hươu trải làm pháp tọa, thưa rằng: “Xin Hòa thượng ngồi lên và nói giúp cho tôi.”
La-sát bèn nói rằng:
Sinh diệt đã diệt xong,
Tịch diệt mới an lạc.”
La-sát nói xong, Bồ-tát trầm ngâm suy niệm, viết lên thân cây, vách đá; đoạn trèo lên ngọn cây cao, buông mình nhào xuống; thân chưa đụng mặt đất, bỗng nhiên giữa hư không nổi lên nhiều tiếng tán thán. Bấy giờ, La-sát hiện lại nguyên hình Đế-thích, ra tay đón lấy Bồ-tát đặt lên, ngỏ lời ăn năn, cúi đầu đảnh lễ và bay về Thiên cung. Nhờ nhân duyên ấy, Bồ-tát vượt qua mười hai đại kiếp, chứng quả Vô thượng trước đức Phật Di-lặc.”
Đức Phật Xả Thân Tầm Sư Học Đạo
Kinh Niết-bàn nói: “Đức Phật bảo, ta nhớ vào vô lượng vô biên ức kiếp trước, thế giới Ta-bà này có đức Phật xuất thế, hiệu là Thích-ca-Mâu-ni, giảng thuyết kinh Niết-bàn cho mọi chúng sinh. Bấy giờ, ta nghe các thiện hữu kể lại chuyện ấy, lòng rất vui mừng, muốn đem cúng dường. Vì nghèo không có tiền của, đành phải bán thân. Ta thật bất hạnh, chẳng có ai mua, bèn sửa soạn về nhà.
Nửa đường gặp một người, ta đánh tiếng hỏi: “Tôi muốn bán thân, ngài chịu mua không?”
Người ấy trả lời: “Công việc của ta chẳng ai làm nổi. Ta mắc bệnh độc, thầy thuốc cho toa, hằng ngày phải ăn ba lượng thịt người. Nếu ông hằng ngày có thể cung cấp cho ta ba lượng thịt trên mình, ta sẽ tặng cho ông năm đồng tiền vàng.”
Nghe xong, ta vui mừng trả lời: “Làm ơn cho tôi ba ngày thu xếp mọi chuyện, sau đó tôi sẽ xin đến nhà ngài.”
Người ấy trả lời: “Chỉ cho ông một ngày.”
Ta liền nhận tiền, mang đến đức Phật, đảnh lễ cúng dường và thành tâm xin nghe kinh ấy. Ta thời ấy si độn, chỉ thọ lãnh bài kệ:
Như Lai chứng Niết-bàn,
Đoạn tuyệt hẳn sinh tử.
Nếu ai thành khẩn nghe,
Thọ lãnh xong, ta đến nhà người bệnh. Tuy hằng ngày lóc hết 3 lượng thịt, nhưng nhờ tụng niệm bài kệ ấy, nên không thấy đau đớn. Lần lượt đủ một tháng, người ấy lành bệnh và vết thương của ta cũng lành lặng như thường. Ta bèn phát tâm Bồ-đề, cầu nguyện mai sau, khi thành Phật, cũng lấy hiệu là Thích-ca-Mâu-ni. Nhờ nhân duyên ấy, nay ta mới thành Phật.”
Tiên Nhân lột da làm giấy, chẻ xương làm bút cầu Đạo
Theo kinh Tập-nhất-thiết-phước-đức-Tam-muội: “Vào vô lượng kiếp xa xưa, có vị tiên nhân tên Tối Thắng, đầy đủ năm phép thần thông, hay làm chuyện Từ bi, sau đó suy nghĩ: “Lòng Từ bi chưa đủ cứu độ chúng sinh, phải gom góp trí tuệ mới có thể tiêu diệt phiền não, giúp đỡ chúng sinh đổi tà kiến thành Chánh kiến.”
Nghĩ xong, bèn đi khắp xóm làng thành thị tìm Đại sư thuyết pháp. Bấy giờ, có Thiên ma đến bảo tiên nhân: “Nay ta có bài kệ do đức Phật nói ra. Nếu người chịu lột da làm giấy, chích máu làm mực, chẻ xương làm bút ghi chép bài kệ ấy, ta sẽ nói cho ngươi nghe.”
Tiên nhân tâm niệm: “Trong trăm nghìn vô lượng kiếp, ta đã từng cắt xẻo thân thể bố thí cho người khác, chịu đau đớn vô cùng, nhưng chẳng đem lại lợi ích gì cả. Nay ta phải hy sinh thể xác mỏng manh để đổi lấy Chánh pháp chân thật.”
Nghĩ xong, tiên nhân vui mừng hớn hở, lấy dao bén lột da làm giấy, chính huyết làm mực và chẻ xương làm bút, rồi chắp tay hướng về Thiên ma xin nghe bài kệ của đức Phật. Thiên ma thấy thế, héo hắt buồn rầu, lẩn tránh đi mất.
*
Tiên nhân biết được, liền nói lớn rằng: “Ta nay vì Pháp, không tiếc sinh mạng. Đã lột da làm giấy, chích huyết làm mực, chẻ xương làm bút để giúp chúng sinh. Thành tâm chẳng dối. Các thế giới khác, nếu có vị đại Từ bi, biết thuyết pháp xin hiện ra trước mắt!”
Vừa dứt lời, từ phương Đông cách xa ba mươi hai quốc độ, có thế giới tên Phổ Vô Cấu, ở đó có đức Phật hiệu là Tịnh Danh Vương bỗng hiện ra, phóng hào quang lớn chiếu lên mình tiên nhân, giúp tiêu tan mọi đau đớn được bình phục như cũ. Đức Phật bèn thuyết pháp rộng rãi về phép Tam muội gom góp tất cả mọi phước đức.
Tiên nhân nghe xong, chứng được quả biện luận vô ngại. Đức Phật liền biến mất. Nhờ quả ấy, tiên nhân giảng giải Chánh pháp nhiệm mầu cho tất cả chúng sinh đều an trụ ở Đạo quả Tam thừa. Một nghìn năm sau, tiên nhân mệnh chung, sinh vào nước Phổ Vô Cấu của đức Phật Tịnh Danh vương. Nhờ nhân duyên kính Pháp, nay đã thành Phật.”
Đức Phật bảo Tịnh Uy: “Tiên nhân Tối Thắng ngày xưa chính là ta hôm nay.”
Bởi thế, nếu có người biết kính cẩn cầu Pháp, chư Phật sẽ vì người ấy, chưa nhập Niết-bàn. Pháp cũng chẳng mất. Dẫu ở quốc độ khác, mắt vẫn thường thấy đức Phật, tai vẫn nghe Chánh pháp.” ”
( Tầm Sư Học Đạo – Theo Pháp Uyển Châu Lâm )
Tuệ Tâm 2022.
Để lại một bình luận