Sắc Dục là gì? “Sắc” nghĩa ở đây là sắc đẹp, “Dục” nghĩa là ham muốn. Sắc Dục nghĩa là ham muốn sắc đẹp. Sắc Dục thường mang hàm ý tiêu cực, chỉ sự ham muốn mê muội trước cái đẹp, khiến người ta sanh tâm muốn sở hữu mà bất chấp luân thường đạo lý, cốt để chiếm hữu cho riêng mình.
Ưa đẹp ghét xấu là căn bản của loài người. Cho nên, từ đứa bé lên ba đến ông già tám mươi, không ai không ham thích sắc đẹp. Hễ nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp ắt nam nữ tâm ai nấy đều rộn ràng: Nam thì ham thích mà dâm tâm sanh khởi, muốn chiếm hữu riêng mình; nữ thì ưa thích mà sanh tâm ganh tị, ác niệm theo đó khởi như sóng cuộn ở trong tâm. Sắc dục khiến chúng sanh điên đảo, si mê, không thể giải thoát, nên gọi là xiềng xích của đời người.
Ai cũng ham mê sắc dục mà chẳng biết rằng: Trong chữ “Sắc”(色.) luôn có chữ “Dao” (刀) ở trên đầu. Người Trung Hoa sáng tạo nên chữ viết đã hàm ý về sự ẩn mật nhưng tột cùng nguy hiểm của chữ “Sắc” như thế đó!
- Quả báo tội ngoại tình Tà dâm.
- Tam giới là gì.
- Lệ quỷ là quỷ gì.
- Đế Thích Thiên là ai.
- Thiên Ma là loại ma gì.
- Tịnh nghiệp Tam phước là gì.
- 33 Tầng trời trong Phật giáo là những gì.
*
Thời @ này mà khuyên người ta kiêng dè Sắc Dục, thật là chuyện khó hơn lên trời. Một vị đã khai mở đạo nhãn bảo tôi: Cổ nhân dạy: “Vạn Ác Dâm Vi Thủ”, nghĩa là tội tà dâm đứng đầu muôn tội. Hễ bộp chộp phạm vào không ai không phải chịu ác báo. Người thế gian tự khen mình khéo, lén lút làm chuyện tà dâm mà chẳng ai hay. Lại lầm tưởng rằng việc tà vạy mình làm chẳng ảnh hưởng chi đến ai nên không có tội.
Chẳng biết rằng: Không phân biệt già trẻ, gái trai, hễ phạm đều bị đám hoặc tinh mị, hoặc hồ ly, hoặc quỷ hấp tinh đeo bám ở trên thân để hút tinh khí. Do bị quỷ bám nên sức khỏe suy hao, thường gặp xui xẻo. Do quỷ ám mà phước lộc trong vô hình bị trừ sạch, sống nghèo túng vất vả mưu sinh. Phước trừ hết ắt sẽ lẹm vào thọ mạng, do đó mà đoản mạng chết trẻ, chẳng được hưởng hết tuổi thọ của mình.
Tôi mỗi lần có việc đi ngang qua nhưng nơi khách sạn nhà nghỉ, thấy lũ quỷ hấp tinh nhung nhúc mở hội hát ca mà thương xót những kẻ ngoại tình bồ bịch; mỗi lần nhìn những đứa trẻ 14 -15, sớm phạm tà dâm nên bị đám xà tinh, quỷ mị đeo bám ở sau lưng mà đau lòng buốt ruột… Muốn giúp họ mà vô phương vô cách. Thế gian thật thê thảm làm sao!”
Sắc Dục họa hại vô cùng
Người thế gian chẳng biết rằng: “Cái họa nữ sắc cực kỳ khốc liệt. Từ xưa đến nay, do họa này mà nước mất, nhà tan, bại thân, tuyệt tự, kể sao cho xiết! Dẫu chưa đến nỗi ấy, nhưng trong số đó, những kẻ thân đang khỏe mạnh, trở thành suy nhược, chí đang sáng suốt trở thành hôn ám, biến tư chất đội trời đạp đất, mong “thành thánh, thành hiền”, trở thành hạng tầm thường, hèn tệ, không có chí lập thân, lại há có ngằn hạn? Huống chi, những kẻ nghịch thiên lý, loạn nhân luân, sống làm loài cầm thú mặc áo, đội mũ, chết đọa trong tam đồ ác đạo, làm sao có thể thấy hết, biết hết cho được?”
Tổ Ấn Quang bảo: “Trong mười phần nhân dân của thế gian, những kẻ chết trực tiếp vì sắc dục chừng bốn phần, kẻ gián tiếp bị chết, cũng đến bốn phần, tức là do bị sắc dục gây hao tổn, chịu những cảm xúc khác mà chết. Những kẻ bị chết ấy, không ai chẳng đổ thừa cho số mạng, nào có biết vì tham sắc mà chết, đều chẳng phải là do số mạng.
Nếu là chết vì số mạng, phải là người giữ lòng thanh tịnh, trinh lương, không tham dục sự! Những kẻ tham sắc kia đều là tự tàn hại đời mình, há có thể nói là vì số mạng ư? Còn những người do mạng mà sống, mạng hết bèn chết, chẳng qua chỉ được một hai phần đó thôi! Do vậy biết: Quá nửa thiên hạ đều là kẻ chết oan uổng. Mối họa này khốc liệt có một không hai trong cõi đời, chẳng đáng buồn ư? Chẳng đáng sợ ư?
*
Con em đất Trường An ở xứ Thiểm Tây của tôi phần nhiều thích chơi dế. Có ba anh em tuổi đã choai choai. Một đêm trăng đi bắt dế nơi gò mả. Chúng thấy một thiếu phụ nhan sắc tuyệt vời, bèn cùng đuổi theo. Người thiếu phụ ấy khuôn mặt biến đổi, thất khiếu ứa máu, lưỡi thè ra hơn cả thước. Ba đứa nó sợ chết ngất. Ngày hôm sau người nhà tìm được. Họ cứu sống được một đứa, mới biết chuyện ấy.
Đứa còn sống bệnh nặng mấy tháng mới khỏi. Từ ấy con cháu nhà ấy chẳng dám đi bắt dế vào ban đêm nữa! Khi thiếu phụ đó chưa biến đổi khuôn mặt, lòng yêu nhập vào xương tủy, không thỏa lòng dục không xong! Đến khi vẻ mặt biến đổi, bèn kinh hãi đến chết, tâm ái chẳng hề còn nữa! Nhưng trong lúc chúng cùng nhau đuổi theo cô ta ấy, đương nhiên là chưa thấy máu và lưỡi thè ra. Sao khi máu chưa chảy, lưỡi còn ngậm, bèn sanh tâm ái? Lúc máu chảy, lưỡi thè ra, lại sanh tâm sợ?
Hiểu rõ điều này, hễ thấy trang sắc nước hương trời, đều tưởng như con quỷ treo cổ, thất khiếu tuôn máu, lưỡi thè ra hơn thước, sao đến nỗi bị sắc làm mê, sống chẳng hưởng hết tuổi trời, chết đi bị đọa vĩnh viễn trong đường ác ư?”
Răn dạy về Sắc Dục trong Đạo Phật
Kẻ ham mê sắc dục mà làm việc tà dâm thường chẳng biết rằng, việc ấy trời đất khó dung, thần, người căm giận! Nếu hủy hoại tiết hạnh người khác, vợ con ta sẽ phải đền bồi. Ô nhục thanh danh kẻ khác, cháu con mình mai sau chịu báo. Phần mộ không người cúng bái, không gì chẳng phải là chốn vùi thân của gã cuồng sinh khinh bạc.
Tổ tông của gái làng chơi, toàn là bọn lãng tử tham hoa đắm liễu! Số vốn giàu sang, do tham dâm, sổ lộc bị tước mất lầu ngọc. Đáng phận hiển vinh, do phóng đãng, bảng vàng tên xóa. Lúc sống bị ngũ hình hành hạ, roi, gậy, lao dịch, lưu đày, tử hình. Khi thác, thọ tội trong tam đồ, địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh. Xưa kia ân ái, tới nay chẳng còn chi. Hùng tâm thuở trước, nay ở chỗ nào?
Kinh Đại Bảo Tích dạy: “Nên biết rằng sự đam mê sắc dục là cội gốc của muôn điều khổ não; là căn bản của mọi chướng ngại; là gốc rễ của sự giết hại, của sự trói buộc, của sự oán thù đối địch, của sự mù quáng si mê. Nên biết rằng, sự đam mê sắc dục sẽ diệt mất con mắt trí tuệ của bậc thánh. Nên biết rằng, sự đam mê sắc dục là đốm lửa văng ra khi đập sắt nóng, nằm vung vãi trên mặt đất đợi chân người giẫm phải gây bỏng.”
*
Kinh cũng dạy rằng: “Vì sao gọi là mê đắm sắc dục? Nói mê đắm có nghĩa là khiến cho người ta như mang vác thêm vật nặng, phải chìm đắm trong dòng đời, bơi lội tới lui đều phải vất vả mang theo.Ta quán xét trong cùng khắp các cõi thế giới, mối oán cừu lớn lao nhất của tất cả chúng sinh không gì hơn sự đam mê tham muốn sắc dục. Vì đối với nữ sắc bị đam mê trói buộc nên hướng về các pháp lành nảy sinh rất nhiều chướng ngại.”
Theo Thọ Khang Bảo Giám, Văn Xương Đế Quân dạy: “Trời thường giáng họa cho kẻ dâm dật, sự báo ứng ấy rất nhanh chóng. Con người chẳng sợ, vô tri say mộng. Nếu chẳng biết kiểm điểm hành vi, tai ương sẽ lập tức ùa tới. Ta phụng mạng của đấng Kim Khuyết Chí Tôn, mỗi tháng vào ngày Dần, Mão, đi tuần tra Phong Đô địa ngục, xem xét những chuyện phạm tội của nhân dân trong thiên hạ. Thấy sổ đen như núi, đều là sổ sách ghi chép những bản án về tạo tội oan nghiệt trong một đời của người đời.
Trong ấy, có lắm nỗi làm ác; chỉ có điều, đối với sự báo ứng của tội dâm ác, luật trời nghiêm khắc nhất. Kẻ gian dâm vợ con, điếm nhục khuê môn của kẻ khác, sẽ chịu khổ trong địa ngục năm trăm kiếp, mới được thoát ra, lại sanh làm lừa, làm ngựa năm trăm kiếp nữa, rồi mới lại được làm người. Đã làm người, lại thành ả đào, con hát!
*
Kẻ bày mưu tính kế, gian dâm gái góa, ni, tăng, làm chuyện bại hoại tiết tháo của người khác, sẽ chịu khổ tám trăm kiếp trong địa ngục, rồi mới được thoát ra, sanh làm dê, làm lợn, dâng thân cho kẻ khác giết mổ tám trăm kiếp nữa, sau đấy mới được làm người, mù lòa, câm ngọng!
Kẻ rối loạn tôn ty, hoặc kẻ trưởng thành dâm loạn trẻ nhỏ, tổn hại cương thường, sẽ chịu khổ một ngàn năm trăm kiếp trong địa ngục mới được thoát ra, sanh làm rắn, làm chuột một ngàn năm trăm kiếp nữa, rồi mới được làm người. Thế nhưng, hoặc là còn trong ở trong bụng mẹ đã chết, hoặc đang độ tuổi ẵm ngửa đã mất mạng, rốt cuộc chẳng hưởng trọn tuổi trời!
Lại có kẻ sáng tác dâm thư, mang tâm thuật hại người, chết rồi sẽ đọa vào Vô Gián địa ngục, mãi cho đến khi sách ấy diệt mất, tội báo của những kẻ do sách ấy mà trót làm ác thảy đều rỗng không, gã tác giả mới được thoát sanh.
*
Dâm thư gây hại chẳng thể kể xiết! Thường có những khuê nữ danh giá, nữ nhân hiền thục, do biết chữ, hiểu văn chương, hoặc vào lúc ban ngày thanh tĩnh, bên song rợp bóng cây xanh, hoặc khi đêm vắng, dưới ngọn đèn xanh, mở sách ra xem, hồn phách điên đảo, khôn ngăn lửa dục hừng hực, bèn làm những chuyện dâm bôn, vụng trộm, đến nỗi tiết phụ thất tiết, trinh nữ mất trinh!
Lại có những đứa con em thông minh, vừa tuấn tú, vừa có văn tài, hễ xem sách ấy, bèn dấy lên dục tưởng, hoặc thủ dâm chẳng thể khống chế, hoặc mắt đi mày lại, chung chạ bừa bãi! Nhẹ thì tổn hại nguyên dương, tuổi trẻ đã chết non, lớn thì vấy bẩn, rối loạn luân thường, kỷ cương, chẳng xứng làm Nho sĩ! Lại còn có kẻ khéo soạn truyện ký để diễn xuất tại chỗ; dạy dỗ tập luyện bọn trai bao phô bày đủ vẻ dâm đãng; rối loạn tiết tháo thanh sạch của kẻ khác, chẳng thể kể xiết!
Xét đến căn do, đều do dâm thư tạo thành. Cớ sao sĩ tử nắm chiếc bút bảy tấc, dùng huệ căn đời trước để sáng tác dâm thư; chẳng nghĩ đến chuyện ích lợi cho cõi đời, tích phước cho bản thân; cứ mong tạo oan nghiệt vô cùng, khiến Thượng Đế nổi giận. Tự nhảy vào vực băng, hầm lửa, chẳng biết tự thương xót chính mình. Đáng buồn quá đỗi!”
Sắc Dục là xiềng xích của đời người
Kinh Bồ Tát ha sắc dục pháp nói: “Sắc đẹp nữ nhân là gông cùm của người thế gian, những kẻ phàm phu tham luyến vướng mắc rồi không thể tự thoát ra được. Sắc đẹp nữ nhân là khổ nạn nặng nề của người thế gian, những kẻ phàm phu bị vây khốn vào đó thì cho đến chết cũng không dứt được. Sắc đẹp nữ nhân là mối tai họa nguy hiểm của người thế gian, những kẻ phàm phu đã vướng phải rồi thì mọi thứ tai ách khổ nạn đều theo nhau kéo đến.
Người tu tập một khi buông bỏ được sự tham luyến sắc dục rồi, nếu lại còn khởi lên tà niệm thì chẳng khác nào như vừa từ trong lao ngục được thoát ra đã quay trở vào, như người điên loạn vừa được tỉnh táo lại tái phát bệnh cuồng điên như cũ.”
Kinh lại cũng nói rằng: “Quán xét tướng trạng của sắc dục, lời nói thì dịu dàng như mật ngọt, nhưng bên trong ẩn chứa sự nguy hiểm độc hại, khác nào như vực sâu nước trong vắt im lìm nhưng có loài thuồng luồng dữ tợn ẩn náu chực chờ hại mạng, lại cũng như núi vàng hang báu nhưng có sư tử hung bạo nằm phục sẵn sàng giết người.
*
Gia đình bất hòa, nguyên do thường phát sinh từ sự đam mê sắc dục. Gia tộc suy bại là tội lỗi của sắc dục. Sắc dục chính là kẻ giặc nghịch, ngấm ngầm diệt mất sự sáng suốt trí tuệ của người. Ví như tấm lưới giăng cao ngang trời, bầy chim vướng phải thì không còn được tự do bay nhảy. Lại như tấm lưới bủa dày dưới sông, cá tôm đã mắc vào thì chắc chắn phải bỏ mạng vì dao thớt. Cho nên, người có trí tuệ nhận biết rõ ràng sự nguy hại như thế mà khéo tránh xa, không để cho sắc dục mê hoặc.”
Kinh Tứ thập nhị chương, Đức Phật dạy rằng: “Con người bị vướng mắc trói buộc với vợ con, tài sản còn ghê gớm hơn cả tù ngục giam cầm. Tù ngục giam cầm còn có kỳ hạn được thả ra, trói buộc với vợ con thì vĩnh viễn chẳng lúc nào nghĩ đến sự xa lìa.”
Kinh Đạo hạnh Bát-nhã dạy rằng: “Người tại gia ngày ngày đối diện với nữ sắc, trong lòng không được vui vẻ an ổn, thường phải lo lắng sợ sệt. Cũng giống như người phải đi qua vùng hoang vu rộng lớn, trong lòng thường lo sợ bọn giặc cướp.”
Nghiệp thức hóa làm trùng
Câu chuyện sau đây là điển hình cho câu nói: Sắc dục là xiềng xích của đời người.
Vào thời đức Phật còn tại thế, có một vị cư sĩ tu hành thanh tịnh, tin sâu, cúng dường Tam bảo. Vào lúc ông lâm chung, người vợ ở bên cạnh than khóc thảm thiết; ông nghe như vậy sinh lòng luyến ái, ngay lúc ấy qua đời; thần thức liền không đi đâu được, lập tức hóa sinh làm một con trùng nhỏ ở trong mũi người vợ.
Bấy giờ có một vị tăng đi ngang qua, thấy người vợ khóc than quá thảm thiết liền ghé vào dùng lời khuyên nhủ, an ủi. Khi ấy người vợ khóc nhiều, nước mắt nước mũi cùng tuôn ra, con trùng cũng theo đó mà rơi xuống đất. Người vợ nhìn thấy con trùng từ trong mũi mình ra thì hổ thẹn. Bà muốn dùng chân đạp lên.
Vị tăng thấy vậy gấp rút ngăn cản, nói: “Đừng, đừng giết nó. Đó chính là chồng cô vừa mới hóa sinh đó.”
Người vợ ngạc nhiên nói: “Chồng tôi là người tụng kinh, giữ giới, tu tập tinh tấn khó có người theo kịp. Vì nhân duyên gì lại có chuyện hóa sinh làm trùng?”
Vị tăng liền đáp: “Do tình ân ái của cô. Lúc ông ấy lâm chung cô than khóc thảm thiết. Việc ấy khiến trong lòng ông ấy khởi sinh sự luyến ái quá mạnh; phải đọa làm thân trùng.”
Nhân đó vị tăng liền thuyết pháp cho con trùng nghe. Nghe xong, con trùng khởi tâm sám hối; vừa bỏ thân trùng liền sinh về cõi trời.
Nghiệp báo của Sắc Dục thật đáng kinh sợ
Phật dạy rằng: “Dù có trải qua trăm ngàn kiếp, những nghiệp đã tạo ra đều không tự nhiên tiêu mất. Khi có đủ nhân duyên gặp nhau thì những quả báo của việc mình làm đều phải tự mình nhận lấy.”
Oan Hồn năm kiếp theo báo oán
Theo An Sĩ Toàn Thư: Huyện Gia Thiện có một nho sinh họ Chi. Vào mùa xuân năm Kỷ Dậu thuộc niên hiệu Khang Hy, một hôm bỗng nói với người bạn họ Cố rằng: “Sao tôi bỗng nhiên thấy tinh thần hoang mang hoảng hốt. Dường như có oan hồn báo oán đang đi theo tôi.”
Tiếp đó họ Chi liền ngã bệnh. Vì thế, người bạn họ Cố liền thỉnh một vị tăng, là Pháp sư Tây Liên đến thưa hỏi. Lúc ấy họ Chi bỗng phát ra tiếng nói từ trong bụng, như tiếng hồn ma, nói rằng:
“Tôi trước đây vốn là một viên phó tướng hồi đầu triều Minh, họ Hồng tên Thù. Tên họ Chi này khi ấy là chủ tướng của tôi, họ Diêu. Nó thấy người vợ họ Giang của tôi xinh đẹp liền khởi tâm tham muốn. Nhân khi ấy có một nơi kia làm phản, liền sai tôi đi chinh phạt. Hắn cố ý chỉ giao cho bảy trăm tên lính già yếu. Do quân binh yếu ớt, tôi không đủ sức dẹp loạn, phải bỏ mạng cùng cả đám quân sĩ ấy. Họ Diêu liền chiếm lấy vợ tôi, nhưng nàng không thuận nên treo cổ tự vẫn.
Tôi ôm mối thù sâu nặng đó quyết đi theo báo oán. Nhưng họ Diêu thuở ấy đến tuổi già xuất gia tu hành; đời sau đó sinh ra thành một vị cao tăng; đời tiếp theo lại làm một vị đại học sĩ trong Hàn lâm viện; đời thứ ba lại làm một vị tăng giới hạnh; đời thứ tư sinh làm người hết sức giàu có, ưa thích bố thí…Cho nên không một đời nào tôi có thể báo oán được cả.
*
Nay là đời thứ năm, kẻ oan gia này của tôi lẽ ra đã được thi đỗ liên tiếp cả hai khoa thi. Nhưng vì vào năm ấy trổ tài văn chương hý lộng, hại chết bốn người thương gia buôn trà. Do đó bị trời cao tước lộc, không cho thi đỗ nữa. Vì thế hôm nay tôi đến đây báo oán.”
Pháp sư Tây Liên nghe lời hồn ma kể rõ ngọn ngành, liền khuyên bảo nên buông bỏ oán cừu. Lại hứa sẽ vì hồn ma mà tụng kinh lễ sám. Hồn ma liền chấp nhận. Người nhà thỉnh Pháp sư Tây Liên tụng kinh lễ sám, hóa giải oán cừu. Quả nhiên, không bao lâu họ Chi khỏi bệnh.
Sau đó một thời gian, họ Chi lại phát ra tiếng nói trong bụng như hồn ma. Pháp sư Tây Liên liền quở trách. Hồn ma nói:
“Tôi nương nhờ Phật lực đã được siêu sinh, quyết không trở lại. Nay đến đòi mạng ông Chi chính là bốn người thương gia buôn trà, bị ông ấy hại chết trước đây, thật không phải tôi. Vì sợ thầy trách tôi không giữ lời hứa nên mới đặc biệt trở lại đây nói rõ.”
Nói xong liền đi mất. Chỉ trong chốc lát, họ Chi phát bệnh, chưa được hai ngày thì qua đời.
( Sắc Dục là gì – Theo An Sĩ Toàn Thư )
Tuệ Tâm 2022.
Lê viết
Dạ.Thưa Tuệ Tâm,Tuệ Tâm có thấy thương xót cho những đứa trẻ mới 13,14 tuổi mà đã phạm tà dâm không ạ.Mỗi lần con thấy những bạn trẻ phạm tà dâm là con đau lòng buốt ruột.Như vậy có sao không ạ.Xin Tuệ Tâm giải đáp giúp con ạ
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật.
Không sao đâu bạn ạ! Người chân thật tu tập thì tâm từ bi tăng trưởng, đến lúc tự nhiên sẽ thường có những cảm thán như vậy mà thôi.