Người học Phật chỉ biết Khuy Cơ Pháp sư là sơ Tổ của Pháp Tướng Tông, ít người biết về chân tướng và huyền tích về Ngài. Tuệ Tâm khi đọc Cao Tăng Truyện và Đại Đường Tây Vực ký, chỉ thấy thông tin sơ lược về cuộc đời và Đạo nghiệp của Ngài. Về sau có nhân duyên đọc được huyền tích về Ngài do Hòa Thượng Tuyên Hóa kể lại, mới lờ mờ hiểu được sự ẩn mật độ sanh của bậc Bồ Tát.
Xin trích dẫn huyền tích ly kỳ về Ngài, một nhục thân Bồ Tát, cho bạn đọc hữu duyên. Nguyện bạn đọc cùng tăng trưởng tín tâm và vững vàng chánh kiến trên bước đường giải thoát!
- Tôn giả Nan Đà
- Xá Lợi Phất Tôn giả
- Tôn giả Ma Ha Ca Diếp.
- Tôn giả Mục Kiền Liên.
- Cuộc đời và đạo nghiệp của Hòa Thượng Hư Vân.
- Cuộc đời và đạo nghiệp của Hòa Thượng Tuyên Hóa.
- Cư sĩ quả Khanh là hóa thân Bồ Tát.
Khuy Cơ Pháp sư: Huyền tích về Nhục Thân Bồ Tát
Hòa Thượng Tuyên Hóa kể: “Tôi nghĩ tới một câu chuyện, một vạn năm trước kia, có một vị tu hành, tu đạo, ngồi thiền. Lúc ban đầu ngồi thiền thì chân rất là đau, chẳng chịu được. Ông ta bèn đấu tranh với cái chân đau.
Ông ta nói: – “Ta chẳng muốn đau, còn ngươi thì muốn đau”.
Ông ta bèn đàm phán với cái chân, cái chân nói: “Tôi chịu chẳng nổi nữa rồi”.
– Ông ta nói: “Ngươi chịu không nổi là chuyện của ngươi, ta không màng”.
Ban đầu chịu đựng được khoảng nửa tiếng thì muốn duỗi chân ra. Về sau ngồi được khoảng một tiếng, hai tiếng, cuối cùng thì ngồi được mấy ngày liền. Một khi ngồi thì ngồi tới mấy ngày, hoặc mấy tháng, thậm chí mấy năm đều được. Ông ta đánh bại cái chân đau. Ông ta ngồi lâu rồi thì chẳng muốn đứng lên. Một khi ngồi thì ngồi mười mấy năm, đổi chân lại rồi ngồi tiếp.
Về sau, ông ta muốn đợi đức Phật Thích Ca Mâu Ni ra đời, để trợ giúp Phật hoằng dương Phật pháp. Nhưng vì ông ta hoan hỉ nhập định, nên ngồi nhập định rồi ở quên luôn trong Định. Nhập định tới mấy ngàn năm như thế, đến nỗi y áo đều rách nát hết, trên mặt đầy bụi bặm, trên đầu thì có tổ chim làm tổ. Tuy ông ta là người, nhưng giống như tượng bùn.
Gặp Huyền Trang Pháp Sư
Vào đời nhà Đường, Ngài Huyền Trang đi Ấn Độ thỉnh Kinh. Trên đường đi thì gặp vị tu hành nầy, Ngài Huyền Trang bèn đánh thức Ngài tỉnh dậy, vị tu hành bèn hỏi: – “Ngài làm gì ở đây”?
– Ngài Huyền Trang hỏi lại: “Còn Ngài làm gì ở đây”?
– Ngài nói: “Tôi đợi đức Phật Thích Ca Mâu Ni ra đời, để trợ giúp Ngài hoằng dương Phật pháp”.
– Ngài Huyền Trang nói: “Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã vào Niết Bàn cách đây hơn một ngàn năm rồi. Ngài còn ngồi ở đây mà không biết à?”
– Ngài nói: “Không quan hệ gì, vậy thì tôi ngồi tiếp, đợi đức Phật Di Lặc ra đời, trợ giúp Phật Di Lặc giáo hoá chúng sinh”.
Do đó Ngài chuẩn bị muốn nhập định tiếp. Vì Ngài nhập định đã quen rồi, cho nên rất muốn tiếp tục nhập định.
– Ngài Huyền Trang nói: “Lão đồng tu, Ngài đừng nhập định nữa! Hiện tại tuy đức Phật Thích Ca đã vào Niết Bàn, nhưng Phật pháp còn đang ở thế gian. Ngài đến trợ giúp tôi hoằng dương Phật pháp được chăng”?
– Ngài nói: “Tôi trợ giúp Ngài như thế nào, hơn nữa Ngài là ai”?
– Ngài Huyền Trang nói: “Tôi là người nhà Đường, pháp danh Huyền Trang. Bây giờ tôi đang trên đường tới Ấn Độ thỉnh Kinh. Tôi thỉnh Kinh rồi trở về, nhất định phải có người trợ giúp tôi hoằng dương Phật pháp. Ngài ngồi ở đây, đợi bao nhiêu năm nữa, đâu có làm được việc gì, thật là đáng tiếc quá. Ngài hãy đến trợ giúp tôi hoằng dương Phật pháp”.
*
– Ngài nói: “Tôi có thể trợ giúp Ngài được chăng”?
– Ngài Huyền Trang nói: “Được chứ, nhưng Ngài phải thay đổi thân thể giống như dọn nhà. Ngài hãy dọn nhà đến Trường An. Ngài xem mái nhà nào ngói màu vàng lưu ly, thì Ngài tái sinh vào đó. Đợi tôi trở về, tôi sẽ đi tìm Ngài”.
– Ngài nói: “Vậy tốt! Tôi tin Ngài, tôi nguyện trợ giúp Ngài hoằng dương Phật pháp”.
Do đó Ngài tái sinh vào Trường An. Ngài Huyền Trang vốn muốn Ngài tái sinh vào nhà có mái ngói màu vàng lưu ly, nhưng Ngài nhớ lộn, nhớ là ngói màu xanh lưu ly, nên Ngài đã tái sinh vào làm con trai nhà thừa tướng.
Khi Ngài Huyền Trang khởi hành lên đường ở tại Trường An, thì vua Đường Thái Tông hỏi: “Khi nào khanh trở về”? Khi khanh trở về thì hãy báo tin, ta sẽ ra nghinh đón khanh”.
– Ngài Huyền Trang nói: “Hoàng thượng thấy nhánh cây tùng nầy đang nghiêng về hướng tây. Đợi khi nào nhánh cây tùng nầy nghiêng về hướng đông, thì lúc đó tôi sẽ trở về”.
Đó là nhánh cây tùng ở ngài cửa hoàng cung, trải qua mười bốn năm. Một ngày nọ, nhánh cây tùng quả nhiên nghiêng về hướng đông, vua Đường Thái Tông nói: “Hôm nay đại khái Ngài Huyền Trang sẽ trở về, chúng ta hãy chuẩn bị ra ngoài thành nghinh đón Ngài”. Cho nên mọi người đi ra ngoài thành nghinh đón, thì quả nhiên Ngài Huyền Trang trở về.
Pháp sư Khuy Cơ: Tái sanh nhầm nhà
Khi Ngài Huyền Trang thỉnh Kinh trở về. Vừa nhìn thấy vua Đường Thái Tông thì rất hoan hỉ vui vẻ chúc mừng vua Đường Thái Tông. Vua Đường Thái Tông không rõ Ngài chúc mừng gì, bèn hỏi: – “Đáo để thì Ngài có gì chúc mừng”?
– Ngài Huyền Trang nói: “Năm mà tôi lên đường, chắc chắn Ngài đã sinh ra thái tử”.
– Vua Đường Thái Tông nói: “Không có”.
– Ngài Huyền Trang nói: “Kỳ lạ quá, rõ ràng tôi kêu một người đến đây làm con của Ngài mà. Để tối nay tôi quán sát xem sao”!
Vua Đường Thái Tông cũng chẳng biết trong bụng Ngài Huyền Trang có chuyện gì vui. Tối đó, Ngài Huyền Trang bèn ngồi thiền quán sát, thì mới biết vị lão tu hành thác sinh vào trong nhà thừa tướng. Hiện đã được mười bốn tuổi, người cao lớn, nhưng chẳng giữ quy củ; Lại ăn thịt, uống rượu, chơi với con gái, chẳng có gì mà chẳng làm.
Vì nhà thừa tướng có quyền, có thế, lại giàu có, cho nên anh ta tha hồ ăn chơi, chẳng có ai dám ngăn cản. Ngài Huyền Trang nhìn thấy anh ta đi sai đường. Sang ngày sau, bèn nói với vua Đường Thái Tông rằng: “Hôm qua tôi có chúc mừng Ngài. Nguyên lai người nầy đi sai đường, tôi vốn kêu ông ta đến đầu thai vào hoàng cung làm thái tử, nhưng ông ta lại tái sinh vào nhà thừa tướng. Cho nên bây giờ Ngài hãy hạ thánh chỉ kêu anh ta đi xuất gia. Trước kia, tôi với anh ta có giao ước, anh ta sẽ trợ giúp tôi hoằng dương Phật pháp”.
*
Do đó, hoàng đế hạ chỉ muốn con trai của thừa tướng xuất gia. Thừa tướng tiếp được thánh chỉ, bèn kêu con trai đi xuất gia. Anh ta vừa nghe bèn nói: “Đâu có lý nầy, hoàng đế sao lại kêu tôi xuất gia? Tôi còn ham vui mà”!
– Thừa tướng nói: “Chuyện nầy không xong rồi, ai mà trái thánh chỉ thì bị chém đầu đó”.
– Anh ta nói: “Con đi gặp hoàng đế để nói lý lẽ”.
Ngày thứ hai, thừa tướng nói với hoàng đế, thằng con nó muốn gặp hoàng thượng. Ngài Huyền Trang sớm đã biết nó không muốn xuất gia, bèn nói với hoàng đế rằng: “Ngày mai, đứa con của thừa tướng sẽ đưa ra những điều kiện với Ngài, bất cứ điều kiện gì, Ngài đều phải đáp ứng hết”.
– Vua Đường Thái Tông nói: “Được”.
Qua ngày sau, đứa con của thừa tướng đến gặp hoàng đế, hoàng đế nói: “Hiện tại ta rất tin Phật pháp, biết được Phật pháp thật là tuyệt vời. Ta hy vọng ngươi đi xuất gia để hoằng dương Phật pháp”.
– Anh ta nói: “Muốn tôi xuất gia cũng được thôi, nhưng tôi có ba điều kiện buông bỏ chẳng được. Nếu Ngài đáp ứng được, thì tôi sẽ đi xuất gia”.
– Vua Đường Thái Tông hỏi: “Điều kiện gì”?
Pháp sư Khuy Cơ: Ba điều kiện Xuất gia
– Anh ta nói: “Tôi thích nhất là uống rượu, tuy là người xuất gia không được uống rượu, nhưng tôi phụng chỉ xuất gia, tôi là ngoại lệ. Bất cứ tôi đến chỗ nào, tuỳ tùng đều mang một xe rượu đi theo”.
– Vua Đường Thái Tông nói: “Ta đáp ứng nhà ngươi, điều kiện thứ hai là gì”?
– Anh ta nói: “Tôi rất thích ăn thịt, bất cứ đến chỗ nào, tuỳ tùng đều mang theo một xe thịt”.
– Vua Đường Thái Tông nói: “Được, không có vấn đề gì, còn điều kiện thứ ba”?
– Anh ta nói: “Người xuất gia không được có vợ, nhưng tôi phụng chỉ xuất gia, tôi là ngoại lệ. Tôi rất thích gái đẹp, bất cứ tôi đến chỗ nào, đều có một xe gái đẹp đi theo. Nếu hoàng thượng đáp ứng ba điều kiện nầy, thì tôi miễn cưỡng đi xuất gia. Nếu một trong ba điều kiện không đáp ứng được, thì tôi không xuất gia”.
– Vua Đường Thái Tông nghĩ: “Đứa con tệ quá, nhưng Ngài Huyền Trang đã phó thác cho mình”.
Do đó bèn nói: “Tốt lắm, ta hoàn toàn đáp ứng nhà ngươi, bây giờ nhà người xuất gia được rồi đó”!
– Anh ta nghĩ: “Ba xe yêu cầu nầy đều được hứa khả, vậy thì đi xuất gia thôi”.
Vua Đường Thái Tông tuy làm mãn nguyện anh ta, nhưng anh ta cũng không vui mừng lắm khi đi xuất gia. Phụng chỉ xuất gia rất là vinh dự, rất là náo nhiệt.
Pháp sư Khuy Cơ: Nghe chuông Ngộ đạo
Vua hạ lệnh anh ta đến Đại Hưng Tự xuất gia. Đại Hưng Tự là trường dịch Kinh của Đường Huyền Trang, từ sơn môn mà đến phòng của vị phương trượng khoảng một trăm dặm, có hơn mười vạn người ở trong đó. Do đó, trong Chùa cử hành chuông trống bát nhã để nghinh tiếp anh ta. (Khi nào có pháp hội thì đánh chuông trống bát nhã, thiện thần bèn đến ủng hộ, cho nên không thể tuỳ tiện đánh chuông trống bát nhã).
Khi anh ta đến trước cửa Chùa, nghe được tiếng chuông trống bát nhã, đột nhiên khai ngộ: “Ôi! Thì ra tôi vốn là một lão tu hành”! Do đó, bèn nói với đoàn tuỳ tùng chở ba xe phía sau rằng: “Tôi không cần ba xe này nữa, tôi đã đủ rồi”!
Do đó anh ta đến Đại Hưng Tự cạo đầu xuất gia, pháp danh là Khuy Cơ pháp sư, còn gọi là Tam Xa Tổ Sư. Khuy Cơ pháp sư rất là thông minh, bất cứ Kinh điển gì, một khi đã nghe qua tai liền nhớ, lọt qua mắt rồi không quên, đây là nhân duyên Ngài tu đạo. Về sau, Khuy Cơ pháp sư góp công lớn hoằng dương Phật pháp vào thời đại nhà Đường.
Tam Xa tổ sư trước kia chẳng nhớ mình đã tu hành bao nhiêu năm, nhưng đời này vẫn còn mê. Khi xuất gia còn muốn một xe rượu, một xe thịt, một xe gái đẹp. Đợi khi nghe được tiếng chuông trống bát nhã, mới tỉnh ngộ chính Ngài đã từng là người tu đạo. Do đó Ngài trợ giúp Ngài Huyền Trang hoằng dương Phật pháp, Ngài nghiên cứu về duy thức học.
Pháp sư Khuy Cơ: Gặp Đạo Tuyên Luận Sư
Đương thời có một vị cao Tăng là Đạo Tuyên luật sư, Ngài chuyên tu về giới luật, đi đứng nằm ngồi bốn oai nghi lớn đều không cẩu thả, khi đi thì nhẹ nhàng như gió thoảng, do đó có câu:
Đi như gió Đứng như tùng
Ngồi như chung Nằm như cung”.
Ngài tu hành rất tốt, miệng không tuỳ tiện nói chuyện, mắt không nhìn những thứ không tốt, do đó có câu:
Phi lễ vật thị Phi lễ vật thính
Phi lễ vật động Phi lễ vật ngôn”.
Nghĩa là: “Những gì không tốt thì không nhìn Những gì không hay thì không nghe Những gì không tốt thì không làm Những gì không tốt thì không nói”.
Vì Ngài trì giới rất tinh nghiêm, nên cảm ứng người trời đến cúng dường Ngài. Ngài cũng ngày ăn một bữa, mỗi ngày đều có người trời đem cơm tới cúng dường Ngài.
Khuy Cơ pháp sư đã thưởng thức hết thảy những thức ăn ở nhân gian, trước khi chưa xuất gia, loại thịt gì cũng đều đã thưởng thức qua. Xuất gia rồi, thức ăn chay gì ngon cũng đã thưởng thức qua. Lúc đó Ngài lại sinh ra tâm tham, nói: “Tôi chưa từng ăn thức ăn của người trời. Đạo Tuyên luật sư có người trời cúng dường thức ăn, mình đi đến chỗ Ngài Đạo Tuyên luật sư để thưởng thức cho biết”.
*
Vì Ngài là phụng chỉ xuất gia, cũng là quốc sư, muốn làm gì thì làm. Do đó bèn đến chỗ Ngài Đạo Tuyên luật sư, nói với Ngài Đạo Tuyên luật sư rằng: “Hết thảy những thực vật trên thế gian, tôi đều đã thưởng thức, nhưng thức ăn trên trời thì chưa thưởng thức. Ngài đừng quá tham, hôm nay người trời mang thức ăn lên, cũng nên chia cho tôi một phần”.
Đạo Tuyên luật sư nói: “Tốt”!
Do đó, sang ngày sau hai người đợi người trời mang thức ăn đến cúng dường, nhưng quá giờ ngọ vẫn không thấy người trời mang thức ăn đến. Không những chẳng ăn được thức ăn của người trời, mà thức ăn ở nhân gian cũng không có luôn. Vì Đạo Tuyên luật sư chẳng có gì hết, không có nhà bếp, không có rau cải gì hết. Ở trên núi Chung Nam chỉ có thể ăn cỏ, hoặc là lá cây, rễ cây.
Lúc đó, Ngài Khuy Cơ có chút không vui, nói: “Đại khái Ngài gạt người, vốn chẳng có người trời nào mang thức ăn đến cúng, sao đợi hoài không thấy”.
Đạo Tuyên luật sư nói: “Ngài nói tôi gạt người thì gạt người, tôi cũng chẳng biện luận với Ngài”.
Vì Ngài trì giới, không muốn nhiều lời. Lúc đó trời đã tối, từ núi Chung Nam đi xuống núi cũng bảy mươi dặm đường. Trời tối khó đi, nên Ngài Khuy Cơ ở lại tá túc một đêm.
*
Khuy Cơ pháp sư tối ngủ sớm, ngủ ngáy như sấm, Đạo Tuyên luật sư trong tâm bèn khởi vọng tưởng: “Quốc sư gì mà một chút tu hành cũng chẳng có, ngủ còn ngáy như sấm, thật là mất oai nghi quá”.
Đúng lúc khởi vọng thì trên thân có con rận, vì người xuất gia nhiều ngày không tắm rửa, nên thân thể dơ dáy, bèn sinh rận. Đạo Tuyên luật sư bắt con rận bỏ xuống dưới đất, một lúc sau thì có một con rận nữa cắn, Ngài lại bắt nó bỏ xuống dưới đất. Ngài Khuy Cơ ngủ suốt đêm, ngáy như sấm, còn Ngài Đạo Tuyên luật sư thì ngồi thiền suốt đêm, cũng không thể nhập định được, nên cứ khởi vọng tưởng.
Sáng ngày sau, Đạo Tuyên luật sư nhịn chẳng được nói: “Ngài ngủ li bì, chẳng giữ oai nghi gì hết, còn ngáy như sấm, làm cho tôi đêm qua không nhập định được”.
– Ngài Khuy Cơ nói: “Ngài nói tôi không tu hành à? Ngài mới không tu hành”.
– Đạo Tuyên luật sư nói: “Sao Ngài biết tôi không tu hành”?
– Ngài Khuy Cơ nói: “Ngài là lão tu hành trì giới, tối qua chẳng phải Ngài bắt bỏ xuống đất hai con rận chăng ? Ngài làm cho một con chết, còn một con bị gãy hết một chân, nên chúng xuống chỗ vua Diêm Vương, nói Ngài giết chúng. Tôi đến đó giảng hoà cho Ngài, nói Ngài chỉ là vô tâm, kêu chúng đừng có báo thù. Vua Diêm Vương gọi hai con rận đó đi đầu thai rồi”.
*
– Đạo Tuyên luật sư nghĩ : “Ta bắt hai con rận này xuống nhẹ nhàng, sao Ngài Khuy Cơ nầy biết được chớ? Thật là kỳ lạ!”
Ngài Khuy Cơ nói : “Tôi đi đây, ở đây vốn không có thức ăn của người trời dâng cúng, Ngài gạt người”
Khi tới giờ ngọ, thì Thiên nhân mang thức ăn đến cúng dường. Đạo Tuyên luật sư bèn hỏi: “Sao hôm qua ngươi không mang thức ăn lên? Hôm qua ta có khách quý đến đây, mà đợi hoài không thấy ngươi mang thức ăn lên”.
– Người trời đó nói: “Pháp sư từ bi tha thứ cho tôi. Hôm qua tôi có mang thức ăn lên cúng dường cho Ngài, nhưng nhìn thấy chung quanh bốn mươi dặm có kim quang màu vàng ròng. Tôi muốn đi lên, nhưng con mắt chẳng mở được, chỉ thấy toàn màu vàng ròng. Do đó tôi bèn hỏi thần thổ địa, thì ông ta nói: “Chỗ nầy có nhục thân Bồ Tát, cho nên chu vi khoảng bốn mươi dặm đều có kim quang”. Vì thế cho nên tôi không thể đến được, xin hãy tha thứ cho tôi “.
Đạo Tuyên luật sư nghe rồi rất là hổ thẹn nói: “Nguyên lai Khuy Cơ pháp sư là nhục thân Bồ Tát, mà ta còn nói Ngài chẳng có tu hành, ngủ ngáy như sấm. Nguyên lai cảnh giới của Ngài cao hơn ta một bậc”
Do đó, Đạo Tuyên luật sư lại nỗ lực dụng công tu hành, còn Ngài Khuy Cơ cũng không còn nghĩ tới muốn thưởng thức thức ăn của người trời nữa. Hai người đều trở thành bậc cao Tăng của thời ấy.
(Khuy Cơ Pháp Sư – Theo Hòa Thượng Tuyên Hóa)
Tuệ Tâm 2021.
Trả lời