Trộm cắp tài sản là việc rất dễ phạm và thời đại ngày nay gần như không ai không phạm phải lỗi này. Trộm cắp cùng với keo kiệt, bủn xỉn, không tu hạnh bố thí, cướp đoạt, lường gạt tài sản của người khác, là chánh nhân khiến người ta chịu cái quả báo nghèo khó bần cùng. Hết thảy đều vì người ta chỉ hiểu một cách đơn giản rằng: Lấy cắp đồ vật hoặc tiền bạc của người khác là trộm cắp. Sự thật thì không phải đơn giản như thế, bởi trộm cắp tài sản nghĩa rất rộng, gồm hai mức thô và tế.
1. Nghĩa trộm cắp về mặt thô: “Bất kỳ vật gì không phải của mình, dù to hay nhỏ, dù có giá trị hay không có giá trị, nếu người khác không tặng cho mà tự lấy thì gọi là trộm cắp tài sản.” Đây là nghĩa chung mà người thế gian ai cũng biết.
2. Nghĩa trộm cắp về mặt tế: Chỉ cần tâm ta khởi lên một niệm chiếm hữu tiền hoặc vật của người khác đã là phạm tội. Nghĩa này chỉ người học Đạo, hiểu rõ nhân quả, tội phước và báo ứng mới thấu rõ được.
- Quả báo mụn ghẻ mặt người.
- Sự Thật về Hạn Tam Tai.
- Sự thật về Đồng Bóng.
- Sự thật về Trùng Tang.
- Cách cúng về nhà mới.
- Tam Tịnh Nhục là gì.
- Cách tụng kinh cho người mới mất.

Thế Nào Là Trộm Cắp Tài Sản
Trộm cắp là trọng giới thứ hai trong Ngũ giới của Phật Pháp. Theo Phật Học Tinh Yếu: “Riêng về giới này, Đức Phật khuyên chúng ta không nên trộm cắp: “Từ vật trọng như châu báu vàng bạc, đến vật mọn như cọng rau, trái ớt, mũi kim. Ðại khái những vật gì người ta không cho mà mình cố lấy, đều thuộc về trộm cắp.”
Nếu phân biệt rộng ra, thì trộm cắp có nhiều hình thức như: Lén lút mà lấy, ỷ bè đảng mạnh giựt ngang, cậy quyền thế làm tiền kẻ yếu, nhân lúc người túng ngặt cho vay nặng lời hoặc cầm mua với giá rẻ mạt, tích trữ đầu cơ để bán chợ đen, cân non, đong thiếu, trốn thuế, lậu đò, mưu mô lường gạt để lấy của… Tóm lại: Bất cứ hình thức nào, nếu do lòng gian tham lấy của tư hay công trong trường hợp bất chính, đều thuộc về trộm cắp.
*
Vì sao Đức Phật lại chế giới cấm trộm cắp? Bởi đối với tài vật sở hữu ta biết tôn trọng giữ gìn, mà trở lại cố chiếm đoạt của người, đó là trái lẽ công bình. Khi ta mất hay vô ý đánh mất một số tiền hoặc vật chi, ta lo buồn ăn ngủ không yên; tại sao lại đang tâm lấy của người để cho họ phải khóc than, đau khổ. Ðó chính là thiếu lòng từ bi. Trộm cắp gây cho phạm nhân bị tù tội, bị khinh chê cha mẹ gia đình cũng buồn rầu xấu hổ.
Hơn nữa, nếu trộm cắp làm cho người lâm cảnh nghèo khổ hoặc thất chí quyên sinh, thì kẻ gây nhân phải chịu nghiệp báo không nhỏ. Theo kinh Phật, kẻ trộm cắp sẽ bị những ác quả, nhẹ thì vất vả nghèo hèn, nặng phải làm Súc-sanh để trả nợ, hoặc bị đọa vào Địa-ngục. Cho nên vì lẽ công bình, vì lòng từ bi, vì giữ nhân cách, vì tránh ác báo, Ðức Thế-Tôn khuyên răn không nên trộm cắp.
Nếu giữ giới không trộm cắp, mà lại có lòng xót thương giúp đỡ bố thí, thì sẽ được mọi người kính yêu, lòng từ bi và các phẩm lành tăng tiến, tài vật đầy đủ khỏi cảnh nghèo nàn, thường được sanh lên cõi trời cõi người hưởng phước an vui.”
Trộm cắp tài sản chịu quả báo như thế nào?
Bạn thân mến! Xin hãy hết sức cẩn trọng với tội này, vì nó là chánh nhân mang đến nghèo cùng túng thiếu. Đừng cho vật có giá trị nhỏ, vô giá trị, hoặc vật của người thân mà bộp chộp phạm phải lỗi này. Quả báo vô cùng nặng nề đấy, không phải chuyện chơi đâu!
Có thể bạn chẳng tin, nhưng 5, hoặc 10 ngàn ta lấy trộm hôm nay, có thể sau này ta phải trả hàng tỉ đồng mà dư báo vẫn còn không hết. Thật vô cùng đáng kinh sợ vậy! Những câu chuyện nhân quả báo ứng tội trộm cắp tài sản có thật sau đây là minh chứng: Tội nhỏ còn phải chịu báo ứng cỡ vậy. Nếu trộm cắp nặng nề thì còn phải chịu đến mức nào nữa?
( Bốn chuyện đầu tiên trích từ “An Sĩ Toàn Thư”. Hai chuyện sau trích từ “Nhân quả báo ứng hiện đời” Ni sư Hạnh Doan dịch.)
Quả báo tội trộm cắp tài sản: 1. Bán Lợn hóa ra bán con mình.
Vào đời nhà Tùy, trong khoảng niên hiệu Đại Nghiệp năm thứ 8, tại huyện Nghi Châu, tỉnh Quảng Tây, có người tên Hoàng Phủ Thiên, lấy trộm 60 đồng tiền của mẹ. Người mẹ mất tiền không tìm thấy, truy xét tra hỏi khiến cho tất cả người trong nhà đều phải chịu đòn roi.
Qua năm sau, Phủ Thiên chết, lại thác sinh thành một con lợn trong nhà. Lợn lớn lên rồi, người nhà liền bán cho ông xã trưởng ở một thôn xa, được sáu trăm đồng tiền.
Đêm đó, người vợ của Phủ Thiên vừa ngủ thiếp đi thì mộng thấy một con lợn nói rằng: “Tôi là chồng cô trước đây, vì lấy trộm sáu mươi đồng tiền của mẹ nên khiến cho cả nhà đều bị đòn roi. Do tội ấy phải sinh làm thân lợn, nay lại bị đem bán đi. Mong cô hãy mau mau chuộc tôi về, nếu để chậm ắt là tôi sẽ bị người giết thịt.”
Người vợ giật mình tỉnh dậy, trong lòng hoàn toàn không tin. Nhưng khi thiếp ngủ lại thì cũng mơ thấy như vậy nữa, lại còn nghe lợn hối thúc khẩn thiết hơn. Khi tỉnh dậy suy nghĩ rằng tình hình đã gấp rút lắm, liền lập tức mặc áo vào, sang gõ cửa phòng mẹ chồng. Hóa ra bà mẹ Phủ Thiên cũng đã thức giấc từ lâu, vì bà cũng nằm mộng thấy giống hệt như cô.
Khi ấy đã quá nửa đêm, mà nhà ông xã trưởng mua lợn cách đó đến ba mươi dặm. Bà mẹ sợ không chuộc được lợn, liền lấy ra 1.200 quan tiền, sai người con cả cùng đi với đứa con trai của Phủ Thiên sang chuộc.
*
Nào ngờ lễ tế của làng đã sắp xếp đâu vào đó, nên ông xã trưởng nhất quyết cự tuyệt không cho chuộc lợn. Nhân lúc còn đêm tối, gia đình Phủ Thiên liền nhờ một đám hung đồ có thế lực đến ép buộc xã trưởng phải cho chuộc lại. Xã trưởng bất đắc dĩ không dám chống cự, đành thả lợn ra.
Trên đường về, khi đi ngang qua một bãi đất hoang rộng lớn, người anh cả liền nói với lợn: “Nếu đúng là em ta thì hãy đi lên trước.”
Lợn lập tức chạy lên phía trước, theo đúng đường về nhà. Sau đó, xóm giềng biết chuyện đều cười chê, đàm tiếu. Con cái của Phủ Thiên lấy làm xấu hổ lắm, suy nghĩ rồi bàn với nhau: “Nếu để cha ta thế này, ắt con gái trong nhà chẳng ai nhìn đến. Trước đây cha ta rất thân với nhà họ Từ, có thể mang gửi nhờ bên ấy, chúng ta định kỳ chu cấp thức ăn là được.”
Lợn nghe qua những lời ấy, nước mắt chảy ra dàn dụa, liền vẫy đuôi rồi tự đi đến nhà họ Từ, cách đó bốn mươi dặm. Đến niên hiệu Đại Nghiệp thứ 11, lợn chết ở nhà họ Từ.
Chu An Sĩ tiên sinh bảo: Một khi đã thay hình đổi dạng, hết thảy người nhà đều không thể nhận biết được. Cho nên nói rằng, trong chốn luân hồi thì gia đình quyến thuộc xét cho cùng cũng chỉ là những quan hệ giả tạm, không chân thật.
Quả báo tội trộm cắp tài sản: 2. Cứu Dê hóa ra cứu con gái
Vào đời Đường, ở Trường An có phong tục sau tết là mọi người lần lượt thay nhau tổ chức yến tiệc đãi khách. Có ông chủ hiệu văn phòng phẩm tên là Triệu Đại, đến phiên đãi tiệc mời khách về nhà. Đúng ngày, quan khách vừa tới thì thấy phía trên chiếc cối giã gạo có một bé gái khoảng 13 – 14 tuổi, bị buộc vào một sợi dây, trên người mặc quần xanh, áo trắng.
Bé gái ấy khóc lóc nói với quan khách rằng: “Tôi vốn là con gái của ông chủ nhà này. Năm xưa tôi lấy trộm của cha mẹ một trăm quan tiền, định dùng mua son phấn, nhưng rồi chết đi chưa kịp mua. Số tiền ấy hiện vẫn còn đặt nguyên ở nhà bếp, trong một cái lỗ ở góc phía tây bắc. Tôi vì tội ấy mà nay phải làm thân dê.”
*
Đứa bé gái vừa nói xong, quan khách nhìn kỹ lại thì chỉ thấy một con dê xanh đầu trắng. Mọi người kinh hoảng báo lại với chủ nhà là Triệu Đại. Họ Triệu gạn hỏi về hình dáng đứa bé, thì quả thật rất giống với con gái của ông, đã chết cách đây hai năm. Lập tức vào tìm trong nhà bếp, quả nhiên có số tiền còn nằm nguyên nơi bé gái đã nói. Triệu Đại liền mang dê vào chùa phóng sinh, lại phát nguyện từ đó cả nhà đều giữ giới, ăn chay.
Chu An Sĩ tiên sinh bảo: Số tiền con gái trộm cắp của cha mẹ vẫn còn nguyên chưa dùng đến, mà quả báo khổ sở đã đến rồi, nhưng cũng không phải là chịu tội oan uổng. Đó quả thật là: Trăm ngàn muôn thứ đều bỏ lại, Chỉ riêng nghiệp báo vẫn mang theo. Xét theo đó lại càng tin sâu nhân quả hơn nữa.
Quả báo tội trộm cắp tài sản: 3. Đánh Ngựa hóa ra đánh Mẹ
Vào đời nhà Đường, ở huyện Văn Thủy thuộc Tịnh châu, có người tên là Lý Tín, làm vệ sĩ ở phủ Long Chính. Vào một mùa đông trong khoảng niên hiệu Hiển Khánh đời Đường Cao Tông, Lý Tín theo thông lệ đến Sóc Châu nhận việc, khi đi cưỡi con ngựa ký màu đỏ, có dắt theo một chú ngựa non.
Bấy giờ đang lúc trời rất lạnh, gió rét, tuyết rơi dày, đi được hơn mười dặm thì ngựa không cất bước nổi. Lý Tín dùng roi quất ngựa, đến roi thứ mười thì ngựa bỗng cất tiếng nói như người, bảo Lý Tín rằng: “Tôi vốn là mẹ của ông trước đây. Bởi lúc còn sống phản bội cha ông, lấy trộm hơn một thạch gạo cho riêng đứa con gái nhỏ, nên bây giờ phải chịu quả báo thế này. Con ngựa non kia chính là em gái của ông, nhận số gạo ăn trộm ngày trước nên nay cũng chịu quả báo trả nợ đó.”
Lý Tín nghe qua không cầm được nước mắt, liền tháo dây cương với yên ngựa ra, tự mình mang lấy và nói với ngựa: “Nếu đúng là mẹ ta thì xin tự đi về nhà.” Ngựa lập tức theo đường quay về nhà.
*
Từ đó, mấy anh em nhà Lý Tín liền dựng một căn nhà riêng để nuôi dưỡng con ngựa ấy, cùng nhau chăm sóc. Có người bạn đồng nghiệp của bà trước đây thường vì bà mà cúng dường trai tăng, lễ sám. Cả nhà Lý Tín từ đó đều tinh tấn tu tập hành trì. Quan Công bộ Thị lang là Ôn Như Ẩn cùng với quan Tư pháp Kỳ châu là Trương Kim Đình đều đang lúc ở nhà để tang cha mẹ, nghe biết chuyện này lấy làm lạ lùng kinh sợ, tìm đến tận nơi tra vấn, quả nhiên thấy ngựa vẫn còn đó.
Chu An Sĩ tiên sinh bảo: Tiền bạc của cải có thể chung nhau sử dụng, ắt không đâu bằng trong gia đình vợ chồng con cái với nhau, ấy vậy mà trộm lấy của trong gia đình vẫn phải chịu quả báo nghiêm khắc, tơ hào không sai lệch. Những ai làm cha mẹ mà yêu ghét không công bằng, thiên vị với con cái, lấy của đứa này mang cho đứa khác, nên lấy đó mà răn mình, chẳng đáng sợ lắm sao!
Quả báo tội trộm cắp tài sản: 4. Trộm dầu trên bàn Phật chịu quả báo tức thì
Ở trấn Thạch Phố vùng Côn Sơn có một điện thờ Quán Âm, không người chăm sóc nên hết sức hoang tàn lạnh lẽo. Vào niên hiệu Khang Hy năm đầu tiên, có người mang con thỏ vào điện thờ giết thịt, muốn nấu nhưng không có củi đốt. Khi ấy có người chỉ cho ông ta biết trước bàn Phật có dầu thắp trong đèn. Ông ta liền lấy dầu ấy mà đốt nấu chín thịt thỏ để ăn. Vừa ăn xong thì hai mắt bỗng nhiên bị mù. Từ đó về sau phải chịu mù lòa đến suốt đời.
Chu An Sĩ tiên sinh bảo: Căn cứ theo giới luật thì dầu đèn trước bàn Phật không được dùng để dâng cúng Bồ Tát, huống chi là người phàm lại dám lấy trộm dầu ấy! Hơn nữa, lại trộm dầu ấy để nấu thịt thỏ! Tuy đã chịu báo ứng mù mắt ngay, nhưng như vậy hẳn là vẫn còn chưa hết tội.
Quả báo tội trộm cắp tài sản: 5. Ham chút lợi Nhỏ bị thiệt To
Theo Nhân quả báo ứng hiện đời (Tập 3 – Ni sư Hạnh Doan dịch.): “Một cô gái khoảng 27-28 tuổi, tai nghe lúc được lúc không. Cô đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là không có bệnh, chẳng biết tại sao?
Sư phụ hỏi:
– Cô làm việc liên quan đến gì mà trong lỗ tai đầy tiền lẻ thế kia?
Cô nhất thời ngơ ngác hoang mang, không hồi đáp được.
Tôi thay sư phụ giải thích cho cô hiểu:
– Những đồng lẻ này vốn không thuộc của cô. Nhưng do cô ham chút lợi đã lấy tiền này tiêu xài riêng. Lỗ tai cô vì vậy mà sinh bệnh, chứ chẳng phải trong lỗ tai có đầy tiền! Cô hãy kiểm xem, thực có chuyện này chăng?
Cô lập tức trả lời rằng mình là viên thu ngân tại trạm bán xăng. mỗi ngày tính sổ thường có nhiều tiền lẻ, cũng chỉ độ một – hai hào. Tiền này do khách hàng không cần thối nên bỏ lại. Cô hàng ngày tới công sở thường đi về bằng xe buýt. Do thấy tiện nên đã lấy mấy xu lẻ này trả tiền xe. Cô cho rằng đây không phải là tham ô.
Tôi nói:
– Đây không phải là tham ô, nhưng là tham tâm, đúng không?
Cô có vẻ ngượng, lúng túng gật gật đầu.
*
Sư phụ hỏi:
– Từ rày con còn tham những món tiền lẻ này nữa không?
– Dạ Không ạ!
Cô nói với vẻ dứt khoát:
– Thế thì tốt!
Sư phụ vừa dứt lời, cô lộ vẻ kinh ngạc kêu lên:
– Tai con giờ đã nghe rất rõ ạ!
Sư phụ mỉm cười bảo:
– Trong tai con bây giờ ta nhìn không thấy có tiền lẻ nữa. Tuy nhiên ta thấy vẫn còn “thịt dăm bông, trái cây nước giải khát”. Việc này là thế nào vậy?
Cô tròn mắt kinh ngạc, hét lên:
– Ôi mẹ ơi! Ngài làm sao mà cái gì cũng nhìn thấu hết vậy?! Thỉnh thoảng lúc tính tiền, khách hàng có đưa dư mấy đồng lẻ. Chúng con thường lấy đó mua thịt dăm bông, trái cây, nước uống cho bữa trưa. Đây cũng tính là tội ư?
– Con là thu ngân, vốn không thể tính sai mà. Tiền thuộc công quỹ thì không nên dùng riêng. Con đâu có quyền tự tiện làm như thế?
Cô gật đầu lia lịa:
– Ngài nói đúng. Từ nay về sau con chẳng dám vậy nữa.
– Đã nói thì phải giữ lời đấy!
*
Cô hân hoan đứng dậy thưa:
– Sư phụ, tai con hoàn toàn thông suốt rồi, là ngài “Phát công lực” cho con ư?
Tôi đáp thay sư phụ:
– Đây là kết quả của uy lực cô vừa sám hối, phát thệ vượt qua cám dỗ vật chất, quyết tâm không phạm lỗi nữa!
Cô rất mừng, chuyển sang thắc mắc khác:
– Đôi mắt con mấy năm nay hay có cảm giác xốn, mờ. Vạch ra xem, thấy không có gì, nhưng mí mắt luôn bị đỏ. Có phải con bị báo ứng do liên quan đến lỗi sai trái nào nữa chăng?
Sư phụ đáp không cần suy nghĩ:
– Con biết tự giác phản tỉnh như vậy là tốt! Nơi mí mắt con ta thấy có nhiều bột giặt!
Cô la lên:
– Ô! Con biết rồi! Chúng con làm ở tiệm xăng, phải dùng xà phòng để tẩy rửa các vết dơ. Cho nên hằng ngày công tác, thường dùng bột giặt rửa tay. Do ở tiệm công việc không bận lắm nên bọn con gái chúng con lúc rảnh thường tranh thủ giặt y phục mình. Chúng con còn đem quần áo, các vật dụng ở nhà đến tiệm, dùng xà bông này giặt giũ. Việc ấy vừa tiết kiệm được thời gian làm việc nhà, vừa tiết kiệm bột giặt và nước.
*
– Các cô làm vậy là tham, vì đã trưng dụng lấn chiếm tài sản quốc gia lẫn thời gian công tác. Như vậy là phạm lỗi, vì đã lấy những “của công” không nên lấy, đúng không?
Cô gật đầu:
– Thuở giờ con chưa từng nghĩ làm vậy là phạm tội. Thế chẳng phải con đã thành người xấu rồi sao? – Cô nói mà nước mắt lưng tròng.
Tôi không nhịn được chen vào:
– Hồi tôi chưa biết Phật Pháp thì cũng hành xử giống y như cô vậy. Trong “Kinh Địa Tạng” có nói: “Chúng sinh ở cõi này khởi tâm động niệm không gì mà không tạo nghiệp, không gì mà không tạo tội”. Bởi kẻ sống trong cõi dục này dù nhiều hay ít đều có tập tính tham, sân, si. Như cô bị bệnh, nguyên nhân là do tâm tham, không hiểu pháp, không rõ lý. Một khi cô biết ăn năn sám hối thì bệnh sẽ tiêu thôi.
Sư phụ từ bi bổ sung thêm:
– Từ rày con phải nghiên cứu xem kinh sách cho nhiều để tăng trưởng trí huệ. Về công tác cần phải làm nhiều việc phụng hiến, hầu cứu chuộc lại lỗi tham chiếm tài vật của cơ quan.
Lúc ra về, cô cảm thấy đôi mắt đã tốt hơn rất nhiều. Vì thế nên trong lòng tràn đầy niềm tin và tôn kính đối với Phật Pháp.”
Quả báo tội trộm cắp tài sản: 6. Trong xưởng có gì, nhà tôi có đó
Theo Nhân quả báo ứng hiện đời (Tập 1 – Ni sư Hạnh Doan dịch.): “Hồng tiên sinh hơn 50 tuổi, là thợ máy làm trong xưởng cơ giới của chính phủ. Một chiều nọ ông đi cùng lão cư sĩ đến bái kiến Sư phụ Diệu Pháp. Vừa vào cửa ông liền cười ha hả chắp tay vái và cung kính khom mình ba lần trước Sư phụ. Cũng không đợi mời ngồi, ông tự nhiên ngồi xuống. Thoạt nhìn đã biết tính cách ông rất sảng khoái.
Sư phụ Diệu Pháp hỏi ông ta:
– Chẳng phải vì bị chứng đau lưng nên anh mới đến đây sao?
Ông có chút kinh ngạc nói:
– Sư phụ Ngài thiệt là thần thông, con chưa nói Ngài đã biết cả. Nói xong ông đứng dậy, vén áo chìa lưng ra:
– Sư phụ xem, đai bảo hộ lưng con nè.
Chỉ thấy dây lưng ông mang là một vòng ruột xe chế thành, rộng chừng 15cm. Ông ngồi xuống nói tiếp:
– Con đeo ruột xe bảo vệ lưng đã gần 10 năm rồi,. Bác sĩ nói là cơ lưng bị hao tổn, uống thuốc, tiêm chích gì cũng vô hiệu, chỉ có thể nương vào thắt lưng tự chế này. Nếu không có nó bảo hộ, lưng con khó mà thẳng nổi! Tất cả là do hồi trẻ con lao lực quá độ.
Ngừng một lát ông nói tiếp:
– Nghe bạn con nói, Ngài là một vị Bồ Tát sống, xin Ngài hãy cứu con. Ngài trị lành lưng cho con, rồi hằng ngày con sẽ thắp hương cúng lễ Ngài. Cho dù phải lễ lạy trăm lễ mỗi ngày, con đều làm. Nói xong, ông lại chắp tay vái Sư phụ.
*
Hòa thượng Diệu Pháp cười cười nói:
– Thứ nhất, tôi không phải là Bồ Tát. Thứ hai tôi không phải là thầy trị bệnh. Nếu tôi mà là Bồ Tát, thì chúng ta còn có thể ngồi tại đây nói với nhau sao? – Còn như tôi mà có thể trị bệnh, thì tôi phải đến bệnh viện để làm nghề chẩn khám. Thực ra, bệnh ông tốt hay không, quyền quyết định ở nơi bản thân ông. Bởi vì, tháo chuông phải do người buộc tự tháo. Bây giờ, tôi hỏi ông, nếu như bảo ông không hút thuốc, không uống rượu, không trộm cắp, không ăn mặn, ông làm được hay không?
– Chỉ cần bệnh con có thể lành, kêu con giữ giới gì con đều làm tất. Nhưng con không phải trộm cắp hay đạo tặc!
– Lưng ông ngoài cảm giác đau ra, có lúc còn cảm thấy bị sức ép rất nặng nề?
– Dạ, đúng, giống như là có mấy chục ký lô đè nặng trên lưng con vậy.
– Ông có lấy trong công xưởng các thứ như: Sắt, bản lề, đinh, ốc, vít.. gì không? Có khi xách cả rương đem về nhà?
Ông Hồng nghe thế thì ngồi ngây người ra, lát sau gật đầu nói:
– Quả thật là có việc này! Bởi con là thợ trong công xưởng. “Ở hiên lầu trước được thưởng trăng mà”! Thời buổi này có ai mà không lấy chút đồ của quốc gia làm của riêng? Như vậy mà gọi là trộm ư? Ngay cả trưởng xưởng của chúng con cũng lấy đồ đem về nhà kia mà? – Ông Hồng phân trần biện bạch.
*
– Đem tài vật quốc gia về nhà làm của mình, không phải trộm thì là gì? Vậy ông đường đường chính chính lấy đồ mang về nhà ư? Hay là len lén bỏ đồ vào trong cà mèn cơm trống, rồi mắt láo liên… đem ra khỏi xưởng. Có như vậy không? – Hòa thượng nghiêm nghị chất vấn.
Câu hỏi của Sư phụ khiến ông Hồng sững sờ. Ông mở to mắt nhìn sững Hòa thượng, nói không nên lời.
Hòa thượng tiếp lời
– Không những thế, ông còn lấy kềm, tua vít, dây thép. Lấy sắt thép trong xưởng về chế thành các vật dụng tư gia như: Ống khói, ki hốt rác, bếp lò, đũa, kẹp gắp…
Ông Hồng đột nhiên ngắt lời Hòa thượng:
– Sư phụ, Ngài làm sao mà biết được?
– Thì chính chúng đang đè trên lưng khiến ông thẳng người không nổi đấy!
Đột nhiên tôi cảm thấy thư phòng trở nên giống như phòng thẩm vấn. Hào khí bừng bừng lúc tiến vào phòng ban nãy của ông Hồng đã biến thành ủ rũ tang thương. Ông gắng gượng một cách đáng thương, nhỏ giọng nói:
*
– Con lấy đồ về tuyệt không phải cho mình con xài, cũng không cầm đi bán. Đa số con đều cho thân hữu láng giềng. Do công nhân lương thấp, dù sao cũng lấy đồ công của nhà nước, kể cả thủ kho cũng làm vậy. Đây vốn là việc đồng tình thông cảm, cùng hỗ tương nhau. Đều là chuyện “bất thành văn” trong công xưởng, nhưng con không biết đấy là trộm. Vừa rồi Sư phụ nói, con nghe như sét nổ giữa trời quang, khiến tâm tư chấn động thức tỉnh. Thực là trời cao có mắt! Đồ công con lén lấy về Ngài biết hết trơn. Hơn nữa tất cả thứ đó giờ đều đè trên lưng con. Đây thực là “ác giả ác báo” mà.
Bao nhiêu năm nay con bệnh ngày càng nặng, té ra đồ con lén lấy ngày càng nhiều tạo thành. Hôm nay mới rõ: “Muốn người đừng biết chi bằng mình đừng làm”. Câu này thiệt là đúng ghê! Con xin đảm bảo với Sư phụ, bắt đầu từ nay trở đi, con quyết nghiêm trì điều kiện của Ngài. Không hút thuốc, không uống rượu, không ăn mặn, không trộm lấy tài vật quốc gia. Ngày mai con sẽ đi thỉnh tượng Phật về thờ phụng. Con rất hối hận vì mình tin Phật pháp quá trễ như thế này. Nếu không con đã chẳng làm điều xấu. Xin hỏi Ngài, con phải tụng đọc sách Phật nào?
*
Tôi thật không ngờ ông Hồng có tâm tỉnh giác cao như thế. Nghe ông bày tỏ lòng ăn năn sám hối, nội tâm tôi tràn trề pháp hỷ. Ngó bộ Sư phụ cũng vui giống vậy, tôi liền nói:
– Tôi sẽ tặng cho ông vài sách Phật cho ông đọc trước, sau đó ông có thể đi chùa thỉnh kinh sách Phật về xem.
Ông Hồng cảm ơn tôi rồi quay lại hỏi Hòa Thượng:
– Những vật trước đây con lấy trong công xưởng đem về. Nay con có thể quy ra thành tiền đem trả lại được không?
Hòa thượng nói:
– Nếu ông đi trả như thế, phiền phức cho ông sẽ càng lớn. Hiện giờ trong tâm biết lỗi sám hối, tội nhờ vậy cũng tiêu trừ. Nếu muốn hoàn nợ cho công xưởng, thì ông có thể “lấy công chuộc tội”: Ráng làm nhiều việc cống hiến cho công xưởng để bù đắp. Đồng thời phải giải thích cho thân hữu hiểu để họ tránh việc xấu này, để họ không còn tham chiếm tài sản quốc gia làm của riêng. Ông phải đem thân ông để làm gương, giữ phẩm hạnh thanh cao trong sạch. Đây chính là biết nhận lỗi hối cải. Đã biết thì phải thực hành, nhất định có thể đem công đức bù đắp lỗi xưa.
*
Lúc ra về, ông Hồng trang trọng đón nhận sách Phật, cung kính nói với Hòa thượng:
– Xin Ngài hãy đợi xem, nếu như con không biết hối cải, thì rất có lỗi với Ngài!
Nửa tháng sau, ông Hồng tới chỗ tôi, vừa vào cửa liền khấu đầu trước tượng Phật giữa nhà. Sau khi đứng dậy, ông vén y phục cho tôi xem, khoe dây bảo hộ lưng không còn nữa.
Ông hớn hở nói:
– Từ hôm ấy về nhà, tôi cảm thấy bệnh đã lành hơn phân nửa. Những gì Hòa Thượng yêu cầu tôi đều tuân hành hết. Tôi đã lập bàn thờ Phật và tủ đựng kinh sách, đã thỉnh tượng Quán Thế Âm về sớm tối thắp hương lễ bái. Mỗi ngày đều xem kinh, kinh Phật giảng thật hay quá. Đến nay thì tôi tâm an, khí hòa, bệnh cũng lành rồi. Những ngày tháng này gia đình chúng tôi mừng vui giống như tết, thật là cảm tạ Hòa Thượng biết bao.
Tôi nghe xong, trong tâm cũng vui lây theo ông. Hồng huynh quả là “buông dao đồ tể thành Phật liền” vậy đó!”
( Chớ Trộm cắp tài sản mà chiêu cảm lấy quả báo nghèo hèn tù tội! )
Tuệ Tâm 2022.
Vân viết
Nam mô A Di Đà Phật
Con chào cô Tuệ Tâm ạ.
Đọc bài viết của cô khiến con nhớ lại một chuyện là hồi con tầm 6-7 tuổi có lần đang chơi bóng với bạn thì bị rơi xuống nước trôi gần chùa, con ngu muội không biết nên vào chùa đi xuống chỗ bờ ao, tự nhiên lại lấy vài hòn đất của chùa ném xuống ao cho bóng bơi gần vào bờ. Bây giờ con rất hối hận mà không biết phải làm sao bù đắp lại cho chùa ạ? Con có bị tội nặng không ạ?
Ngoài ra, các trường hợp khác như có người để đồ nhưng họ không đến lấy mà cũng không vứt đi coi như họ không cần đến nữa, con thấy lãng phí mà dùng thì có được không ạ?
Hồi bé con có tính ăn cắp vặt, cũng có lấy trộm tiền của họ hàng bây giờ con phải làm sao ạ?
Con mong cô giải đáp giúp con ạ
Con cám ơn cô ạ
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
1. Việc lấy đất ném xuống ao để lấy bóng khi bé ấy không sao cả đâu, bạn đừng lo lắng.
2. Đồ đạc của người khác, cho dù họ bỏ đi không dùng đến, nhưng họ không cho thì mình cũng không nên lấy để dùng. Việc ấy khiến tâm tham của ta sanh khởi, không tốt!
3. Những đồ vật hay tiền bạc mình lỡ trộm cắp lúc còn bé, giờ trả lại cho người ta thì rất khó. Bạn có thể làm như sau để sớm được tiêu trừ chướng nghiệp:
– Hễ nhớ lại mình lấy vật gì của ai thì thầm nghĩ đến họ rồi nguyện thầm trong tâm thế này: “Nam mô A Di Đà Phật! Ngày xưa do ngu si tôi đã trộm cắp của anh/chị…vật này. Nay tôi xin chí tâm sám hối, xin anh/chị từ bi tha thứ cho tôi. Nam mô A Di Đà Phật.”
– Bạn ước lượng xem vật ngày xưa trộm ấy trị giá bao nhiêu ở thời điểm hiện tại, cộng thêm tiền lãi ước lượng từ ngày ấy đến giờ chừng bao nhiêu đó, rồi lựa các dịp như mừng tuổi đầu năm, sinh nhật, giỗ chạp…cho số tiền ấy vào phong bì rồi mừng trả lại cho người ta. Nếu chẳng có những dịp ấy thì bạn mang tiền lên ngôi chùa nào đó gần nhà, cho vào hòm công đức cúng dường. Sau đó hồi hướng công đức cúng dường Tam Bảo ấy cho người ta.
Cách hóa giải nghiệp trộm cắp đơn giản như thế thôi. Bạn nên sớm thực hành để vĩnh viễn tiêu trừ cái nhân nghèo cùng khốn khó!
Nam mô A Di Đà Phật.
Vân viết
Nam mô A Di Đà Phật
Con cám ơn cô nhiều ạ
Diệu Hoa viết
Nam mô A Di Đà Phật
Thưa thầy, lúc xưa khi còn làm việc đệ tử ăn cắp đồ vật của công ty nhà nước, ở công ty tư nhân làm giả sổ sách ăn cắp tiền…, Sau này già rồi học phật, mới biết mình gây tội rất nặng, nhớ ra tội trộm cắp nào đệ tử đều sám hối trước đức phật A Di Đà, hứa khg bao giờ trộm cắp nữa. Giờ thì đệ tử ăn chay niệm phật.
Vậy đệ tử phải làm thêm điều gì nữa khg thưa thầy. Xin thầy chỉ dạy
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Bạn ăn chay niệm Phật theo đúng Chánh Hạnh, ấy là thiện lành bậc nhất trên thế gian rồi. Cứ an nhiên tự tại mà niệm Phật, nhớ tội thì sám hối, thiện nghiệp khác thì tùy duyên tùy phận mà làm. Tuệ Tâm thấy bạn vững vàng rồi, thật đáng vui mừng!