Người thợ rèn vừa làm việc vừa dùng tâm tán loạn niệm Phật. Chỉ nhất hướng chuyên xưng danh hiệu hàng ngày, chẳng có công phu, chẳng đắc nhất tâm bất loạn và cũng chẳng đặng Tam muội hiện tiền. Chẳng biết thập thiện là chi, không biết Tịnh nghiệp Tam phước là gì, nhưng biết trước ngày giờ, làm kệ rồi đứng vãng sanh.
Vãng sanh Cực lạc dễ như thế, người tạp tu khắp thế gian không biết nghe câu chuyện này có ai sanh tâm tỉnh ngộ hay chăng?
Thợ rèn niệm Phật, cầm búa đứng vãng sanh
Vào thời nhà Tống, có ông thợ rèn họ Hoàng, người Đàm Châu, làm nghề rèn kiếm sống. Từ khi rèn sắt, miệng ông vẫn niệm Phật không ngớt. Vợ ông thấy vậy hỏi ông:
– Rèn thép đã cực khổ rồi lại còn thêm niệm Phật chẳng phải lại còn thêm cực khổ hơn sao?
Ông Hoàng đáp:
– Phương pháp này hay vô cùng, lúc trước tôi đứng bên lò rèn cảm thấy nóng bức, niệm Phật thì không thấy nóng bức nữa. Rèn thép thì đau ê ẩm cánh tay, niệm Phật thì cánh tay không ê ẩm nữa.
Một hôm, không bệnh tật gì ông đọc bài kệ, nhờ người láng giềng ghi lại:
Tinh tinh tang tang
Rèn lâu thành thép
Thái bình sắp đến
Tôi về Tây Phương”
Tay ông cầm búa rèn, đứng chết, sắc mặt không thay đổi, hương thơm bay ngào ngạt, nhạc trời reo vang, mọi người đều nghe thấy. Bài kệ của ông được truyền khắp Hồ Nam. Người phát tâm niệm Phật rất đông.
Lời bình:
Chẳng có tài nào khác
Chỉ biết có niệm Phật
Một nện một câu Phật
Niệm Phật không ngơi nghỉ
Làm kệ rồi đứng chết
Sắc mặt không thay đổi
Hương thơm bay ngào ngạt
Nhạc trời reo vang rền
Niệm Phật và làm việc
Chẳng chống trái lẫn nhau
Sĩ nông và công thương
Đều có thể bắt chước
Chỉ làm được như thế
Noi theo gương hành trì
Chớ tìm điều kỳ diệu
Mà luống uổng một đời.
(100 Truyện niệm Phật cảm ứng )
Để lại một bình luận