Cấp Cô Độc Trưởng giả tên thật là Tu Đạt Đa. Ông sinh ra ở nước Xá vệ, vào thời của đức Phật. “Cấp” nghĩa là bố thí, cho nên “Cấp Cô Độc” còn được hiểu là cung cấp, bố thí cho những người nghèo khổ, cô độc, không nơi nương tựa – Đây là một mỹ danh mà hậu thế đặt ra để vinh danh trưởng giả Tu Đạt Đa.
Trưởng giả Cấp Cô Độc nổi tiếng trong Phật pháp, bởi điển tích dùng vàng mua lại khu vườn Thắng Lâm của Thái tử Kỳ Đà để xây dựng tinh xá cúng dường Tam Bảo. Nhờ nơi phước đức cúng dường vô tiền khoáng hậu này, trưởng giả được sanh lên cõi Đâu Suất Đà Thiên.
Đâu Suất Thiên gồm Nội viện và Ngoại viện. Ngoại viện dành cho thiên chúng, còn nội viện là nơi của bậc Nhất Sanh Bổ Xứ Bồ Tát ở. Đức Thích Ca trước khi giáng sanh cũng ở Nội viện Đâu Suất. Còn hiện tại Nội viện Đâu suất là nơi Đức Di Lặc đang giảng Pháp, chờ ngày hạ sanh Thành Từ Thị Như Lai.
Ở hầu hết các chùa Bắc Tông của Việt Nam, hình tượng của Cấp Cô Độc luôn luôn được thờ cúng trong chánh điện: Ngài chính là Đức Chúa Ông vậy.
- Vua A Xà Thế là Bồ Tát thị hiện.
- Tôn giả A Nan.
- Tôn giả Nan Đà
- Xá Lợi Phất Tôn giả
- Tôn giả Ma Ha Ca Diếp.
- Tôn giả Mục Kiền Liên.
Cấp Cô Độc và điển tích Thái Tử Kỳ Đà
“…Có lần, Cấp Cô Độc đến thành Vương Xá, vào nhà một ông trưởng giả thân thuộc. Nhìn thấy vị ấy đang nấu nướng, chuẩn bị cho một buổi tiệc rất lớn với những thức ăn rất ngon, ông thắc mắc không biết ngày mai nhà này có đám cưới, hay tổ chức lễ hội gì, hay mời vua quan đến đãi tiệc mà làm cỗ lớn như vậy.
Cấp Cô Độc bèn hỏi ông trưởng giả. Ông ta nói rằng nhà vốn không có đám cưới, không tổ chức lễ hội, cũng không mời vua quan đến đãi tiệc gì cả mà đang chuẩn bị thức ăn để ngày mai dâng cúng đức Phật và chư Tăng.
Nghe xong Cấp Cô Độc rất thắc mắc, không hiểu đức Phật là người thế nào mà được chuẩn bị một cỗ bàn thịnh soạn như vậy. Cấp Cô Độc đem điều đó hỏi vị trưởng giả thì được đáp rằng: “Đức Phật trước đây là thái tử Tất-đạt-đa, con vua Tịnh Phạn và hoàng hậu Maya. Sau khi giác ngộ thế gian vô thường, thân người giả tạm, thái tử đã từ bỏ vợ đẹp con xinh, cung vàng điện ngọc, vào rừng tầm chân lý. Sau một thời gian tu học, ngày nay, Ngài đã đắc quả và độ rất nhiều đệ tử”.
*
Nghe xong, Cấp Cô Độc phát khởi lòng tin thanh tịnh, vô cùng kính ngưỡng đức Phật. Xưa nay, chưa bao giờ Cấp Cô Độc nghe kể về một con người lạ kỳ như thế. Trong khi mọi người, ai cũng hướng đến mục đích có nhiều tiền, có địa vị, làm sao cho mình được đầy đủ, sung sướng, ấm no, giàu sang, hạnh phúc, thái tử Tất-đạt-đa lại từ bỏ tất cả để xuất gia tìm đạo.
Cấp Cô Độc hỏi ông trưởng giả: “Bây giờ đức Phật ở đâu?”
Ông trưởng giả nói: “Ngài đang ở tinh xá Trúc Lâm, vườn Ca-lan-đa”.
Cấp Cô Độc quyết định đến đảnh lễ đức Phật.
Tối hôm đó, vì tâm mong muốn được gặp đức Phật, Cấp Cô Độc không thể ngủ ngon giấc. Chợp mắt một chút, tưởng trời sáng rồi, ông giật mình tỉnh dậy, nhưng thấy trời vẫn còn tối, nên lại ngủ tiếp. Ba lần như vậy. Lần thứ ba, thấy trời đã tờ mờ sáng, ông liền đi đến Trúc Lâm.
Lúc ông đến nơi, đức Phật đang kinh hành. Nhìn thấy dung mạo uy nghi của người đang kinh hành, Cấp Cô Độc biết chính là đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Ông đến đảnh lễ rồi thỉnh cầu đức Phật nói pháp.
*
Sau khi nghe pháp từ đức Phật, như người đói được ăn, người khát được uống, Cấp Cô Độc cảm thấy rất sung sướng. Những lời đức Phật dạy từ xưa đến giờ chưa ai nói cho ông nghe, ngày hôm nay ông mới được nghe, và những lời dạy đó quả thật lợi ích, đưa con người đến chỗ an lạc, hạnh phúc, không những hiện đời mà cả đời sau. Với nhận thức như thế, ông liền phát tâm xin quy y đức Phật và Ngài đã hoan hỷ quy y cho ông.
Sau đó, Cấp Cô Độc nghĩ đến người dân ở nước Xá-vệ của mình, xưa nay chưa biết Phật pháp, nên muốn cung thỉnh đức Phật về Xá-vệ, trước là để an cư ba tháng mùa mưa, sau là để truyền bá Phật pháp cho dân chúng. Cấp Cô Độc đem nguyện vọng đó thưa với đức Phật.
Ngài hỏi: “Hiện tại, trong Tăng đoàn, số lượng chư Tăng rất đông, không biết ở Xá-vệ có nơi nào cho chư Tăng cư trú hay không?”
Cấp Cô Độc thưa rằng: “Bạch đức Thế Tôn, con sẽ cố gắng xây dựng một tinh xá để thỉnh Ngài và chư Tăng về an cư và hoằng pháp”.
Đức Phật rất hoan hỷ. Sau khi sắp xếp công việc riêng tư, Cấp Cô Độc trở về Xá-vệ. Được sự cho phép của đức Phật, Xá-lợi-phất cũng đi theo ông để chuẩn bị cho việc xây dựng tinh xá.
*
Về Xá-vệ, Cấp Cô Độc đi tìm rất nhiều nơi, cuối cùng, ông thấy một khu vườn rất đẹp của Thắng Lâm Đồng Tử, tức thái tử Kỳ-đà. Cấp Cô Độc liền đến gặp thái tử Kỳ-đà để hỏi mua. Dù ông hỏi nhiều lần nhưng thái tử vẫn không chịu bán. Cuối cùng, thái tử nói rằng sẽ bán cho Cấp Cô Độc nếu ông có thể đem vàng trải đầy khu vườn.
Thái tử nói như thế là để Cấp Cô Độc không nài nỉ mua nữa, nhưng không ngờ ông lại đồng ý. Như vậy, giữa hai người có sự bất đồng, một người chỉ nói chơi, nhưng một người lại mua thật. Chuyện này phải đưa ra nhờ các quan xét xử, cuối cùng, phần thắng nghiêng về phía Cấp Cô Độc, bởi thân là thái tử không thể nói hai lời, ra điều kiện như vậy, người ta đã chấp nhận thì bắt buộc phải bán.
Sau đó, Cấp Cô Độc cho người về nhà mang vàng ra trải đầy khu vườn của thái tử Kỳ-đà.
*
Trong khi gia nhân đã trải tiền gần hết khu vườn, Cấp Cô Độc đứng trầm ngâm suy nghĩ.
Thấy vậy, thái tử Kỳ-đà liền nói: “Nếu ông thấy đắt quá thì thôi, ông thu tiền về đi và trả đất lại cho tôi”.
Cấp Cô Độc nói: “Tôi đang suy nghĩ xem số tiền còn lại sẽ lấy ở kho nào”.
Lúc đó thái tử Kỳ-đà thắc mắc, không hiểu đức Phật là người như thế nào mà ông trưởng giả Cấp Cô Độc này dám bỏ ra một số tiền lớn như thế để mua đất, xây dựng tinh xá, cúng dường cho Ngài. Tự nhiên, thái tử phát khởi lòng tin, lòng tôn kính đối với đức Phật.
Thái tử nói: “Thôi như thế này đi, khoảng đất còn lại hãy để cho tôi, tôi sẽ cúng dường đức Phật. Tôi sẽ xây một cái cổng tại đây”.
Sau khi mua khu đất, Cấp Cô Độc kết hợp cùng Ngài Xá-lợi-phất xây dựng một ngôi tinh xá, gọi là tinh xá Kỳ Viên hay tinh xá Kỳ Hoàn.”(Cư sĩ Cấp Cô Độc)
Dưới đây là bản Kinh giáo giới Cấp Cô Độc, là bản kinh ghi lại việc trưởng giả Tu Đạt Đa vãng sanh về Cõi Đâu Suất Đà Thiên
Kinh giáo giới Cấp Cô Độc: Kinh Trung Bộ
Việt Dịch: Hòa Thượng Thích Minh Châu
Như vầy tôi nghe: Một thời Thế Tôn trú ở Xá-vệ, Kỳ-đà Lâm, tại tinh xá ông Cấp Cô Ðộc. Lúc bấy giờ, cư sĩ Cấp Cô Ðộc bị bệnh, khổ đau, bị trọng bệnh. Rồi cư sĩ Cấp Cô Ðộc gọi một người:
– Hãy đến đây, này Bạn. Hãy đi đến Thế Tôn; sau khi đến, nhân danh ta, cúi đầu đảnh lễ chân Thế Tôn và bạch như sau: “Bạch Thế Tôn, cư sĩ Cấp Cô Ðộc bị bệnh, khổ đau, bị trọng bệnh. Cấp Cô Ðộc xin cúi đầu đảnh lễ chân Thế Tôn”. Rồi đi đến Tôn giả Xá-lợi-phất, sau khi đến, nhân danh ta cúi đầu đảnh lễ Tôn giả Xá-lợi-phất và thưa như sau: “Thưa Tôn giả, cư sĩ Cấp Cô Ðộc bị bệnh, khổ đau, bị trọng bệnh. Cấp Cô Ðộc xin cúi đầu đảnh lễ Tôn giả Xá-lợi-phất và thưa như sau: “Thưa Tôn giả, lành thay, nếu Tôn giả Xá-lợi-phất vì lòng từ mẫn, đi đến trú xứ của cư sĩ Cấp Cô Ðộc”.
– Thưa vâng, Tôn giả.
Người ấy vâng đáp cư sĩ Cấp Cô Ðộc, đi đến Thế Tôn, sau khi đến đảnh lễ chân Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên. Ngồi xuống một bên, người ấy bạch Thế Tôn:
– Bạch Thế Tôn, cư sĩ Cấp Cô Ðộc bị bệnh, khổ đau, bị trọng bệnh. Xin cúi đầu đảnh lễ chân Thế Tôn.
*
Rồi người ấy đi đến Tôn giả Xá-lợi-phất, sau khi đến đảnh lễ Tôn giả Xá-lợi-phất rồi ngồi xuống một bên. Ngồi xuống một bên, người ấy thưa với Tôn giả Xá-lợi-phất:
– Thưa Tôn giả, cư sĩ Cấp Cô Ðộc bị bệnh, khổ đau, bị trọng bệnh, xin cúi đầu đảnh lễ Tôn giả Xá-lợi-phất và thưa như sau: “Thưa Tôn giả, tốt lành thay, nếu Tôn giả Xá-lợi-phất vì lòng từ mẫn đi đến trú xứ của cư sĩ Cấp Cô Ðộc”.
Tôn giả Xá-lợi-phất im lặng nhận lời. Rồi Tôn giả Xá-lợi-phất đắp y, cầm y bát, cùng với Tôn giả A Nan là thị giả, đi đến trú xứ của cư sĩ Cấp Cô Ðộc, sau khi đến liền ngồi lên chỗ đã soạn sẵn. Sau khi ngồi, Tôn giả Xá-lợi-phất nói với cư sĩ Cấp Cô Ðộc.
– Này Cư sĩ, ta mong rằng Ông có thể kham nhẫn; Ta mong rằng Ông có thể chịu đựng. Ta mong rằng khổ thọ được giảm thiểu, không gia tăng, sự giảm thiểu được rõ rệt, không có gia tăng.
*
– Thưa Tôn giả Xá-lợi-phất, con không có thể kham nhẫn, con không có thể chịu đựng. Sự khổ thống của con gia tăng, không có giảm thiểu; sự gia tăng rõ rệt, không có giảm thiểu.
Thưa Tôn giả Xá-lợi-phất, ví như một người lực sĩ chém đầu (một người khác) với một thanh kiếm sắc bén; cũng vậy, thưa Tôn giả Xá-lợi-phất, những ngọn gió kinh khủng thổi lên đau nhói trong đầu con. Thưa Tôn giả Xá-lợi-phất, con không có thể kham nhẫn, con không có thể chịu đựng. Những khổ thống của con gia tăng, không có giảm thiểu; sự gia tăng rõ rệt, không có giảm thiểu.
Thưa Tôn giả Xá-lợi-phất, như một người lực sĩ lấy một dây nịt bằng da cứng quấn tròn quanh đầu rồi xiết chặt; cũng vậy, thưa Tôn giả Xá-lợi-phất, con cảm thấy bị đau đầu một cách kinh khủng. Thưa Tôn giả Xá-lợi-phất, con không có thể kham nhẫn, con không có thể chịu đựng. Những khổ thống của con gia tăng, không có giảm thiểu; sự gia tăng rõ rệt, không có giảm thiểu.
*
Thưa Tôn giả Xá-lợi-phất, như một người đồ tể thiện xảo hay đệ tử người đồ tể cắt ngang bụng với một con dao cắt thịt bò sắc bén; cũng vậy, thưa Tôn giả Xá-lợi-phất, một ngọn gió kinh khủng cắt ngang bụng của con.
Thưa Tôn giả Xá-lợi-phất, con không có thể kham nhẫn, con không có thể chịu đựng. Những khổ thống của con gia tăng, không có giảm thiểu; sự gia tăng rõ rệt, không có giảm thiểu.
Thưa Tôn giả Xá-lợi-phất, ví như hai người lực sĩ, sau khi nắm cánh tay của một người yếu hơn, nướng người ấy, đốt người ấy trên một hố than hừng; cũng vậy, thưa Tôn giả Xá-lợi-phất, một sức nóng kinh khủng khởi lên trong thân con.
Thưa Tôn giả Xá-lợi-phất, con không có thể kham nhẫn, con không có thể chịu đựng. Những thống khổ của con gia tăng, không có giảm thiểu; sự gia tăng rõ rệt, không có giảm thiểu.
*
– Do vậy, này Cư sĩ hãy học tập như sau: ” Tôi sẽ không chấp thủ con mắt, và tôi sẽ không có thức y cứ vào con mắt”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy, này Cư sĩ, hãy học tập như sau: “Tôi sẽ không chấp thủ tai, và tôi sẽ không có thức y cứ vào tai”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy… không chấp thủ mũi… y cứ vào mũi… hãy học tập như vậy. Do vậy… không chấp thủ lưỡi… y cứ vào lưỡi…. hãy học tập như vậy. Do vậy… không chấp thủ thân… y cứ vào thân… hãy học tập như vậy. Do vậy… không chấp thủ ý… y cứ vào ý… hãy học tập như vậy.
Do vậy, này Cư sĩ, hãy học tập như sau: “Tôi sẽ không chấp thủ hình dạng, và tôi sẽ không có thức y cứ vào hình dạng”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy… không chấp thủ tiếng… y cứ vào tiếng… hãy học tập như vậy. Do vậy… không chấp thủ hương… y cứ vào hương… hãy học tập như vậy. Do vậy…. không chấp thủ vị… y cứ vào vị… hãy học tập như vậy. Do vậy… không chấp thủ xúc… y cứ vào xúc… hãy học tập như vậy. Do vậy, này Cư sĩ, hãy học tập như sau: “Tôi sẽ không chấp thủ pháp, và tôi sẽ không có thức y cứ vào pháp”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy.
*
Do vậy, này Cư sĩ, hãy học tập như sau: “Tôi sẽ không chấp thủ nhãn thức, và tôi sẽ không có thức y cứ vào nhãn thức”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy… “Tôi sẽ không chấp thủ nhĩ thức… Tôi sẽ không chấp thủ tỷ thức… Tôi sẽ không chấp thủ thiệt thức… Tôi sẽ không chấp thủ thân thức… Tôi sẽ không chấp thủ ý thức, và tôi sẽ không có thức y cứ vào ý thức”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy.
Do vậy, này Cư sĩ, hãy học tập như sau: “Tôi sẽ không chấp thủ nhãn xúc, và tôi sẽ không có thức y cứ vào nhãn xúc”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy… “Tôi sẽ không chấp thủ nhĩ xúc… Tôi sẽ không chấp thủ tỷ xúc… Tôi sẽ không chấp thủ thiệt xúc… Tôi sẽ không chấp thủ thân xúc.. Tôi sẽ không chấp thủ ý xúc, và tôi sẽ không có thức y cứ vào ý xúc”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy.
*
Do vậy, này Cư sĩ, hãy học tập như sau: “Tôi sẽ không chấp thủ thọ do nhãn xúc sanh khởi, và tôi sẽ không có thức y cứ vào thọ do nhãn xúc sanh khởi”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy… “Tôi sẽ không chấp thủ thọ do nhĩ xúc sanh khởi… Tôi sẽ không chấp thủ thọ do tỷ xúc sanh khởi… Tôi sẽ không chấp thủ thọ do thiệt xúc sanh khởi… Tôi sẽ không chấp thủ thọ do thân xúc sanh khởi… Tôi sẽ không chấp thủ thọ do ý xúc sanh khởi và tôi sẽ không có thức y cứ vào thọ do ý xúc sanh khởi”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy.
Do vậy, này Cư sĩ, hãy học tập như sau: “Tôi sẽ không chấp thủ địa giới, và tôi sẽ không có thức y cứ vào địa giới”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy… “Tôi sẽ không chấp thủ thủy giới… Tôi sẽ không chấp thủ hỏa giới… Tôi sẽ không chấp thủ phong giới… Tôi sẽ không chấp thủ hư không giới… Tôi sẽ không chấp thủ thức giới, và tôi sẽ không có thức y cứ vào thức giới”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy.
*
Do vậy, này Cư sĩ, hãy học tập như sau: “Tôi sẽ không chấp thủ sắc, và tôi sẽ không có thức y cứ vào sắc”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy… “Tôi sẽ không chấp thủ thọ… Tôi sẽ không chấp thủ tưởng… Tôi sẽ không chấp thủ hành… Tôi sẽ không chấp thủ thức và tôi sẽ không có thức y cứ vào thức giới”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy.
Do vậy, này Cư sĩ, hãy học tập như sau: “Tôi sẽ không chấp thủ Hư không vô biên xứ, và tôi sẽ không có thức y cứ vào Hư không vô biên xứ”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy… “Tôi sẽ không chấp thủ Thức vô biên xứ… Tôi sẽ không chấp thủ Vô sở hữu xứ… Tôi sẽ không chấp thủ Phi tưởng phi phi tưởng xứ, và tôi sẽ không có thức y cứ vào Phi tưởng phi phi tưởng xứ”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy.
*
Do vậy, này Cư sĩ, hãy học tập như sau: “Tôi sẽ không chấp thủ thế giới ở đây và tôi sẽ không có thức y cứ vào thế giới ở đây”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy… “Tôi sẽ không chấp thủ thế giới khác, và tôi sẽ không có thức y cứ vào thế giới khác”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy.
Do vậy, này Cư sĩ, hãy học tập như sau: “Tôi sẽ không chấp thủ những gì được thấy, được nghe, được cảm thọ, được nhận thức, được hy cầu, được tư sát với ý, và tôi sẽ không có thức y cứ vào các pháp (nói trên)”. Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy.
Khi nghe nói vậy, cư sĩ Cấp Cô Ðộc khóc và chảy nước mắt. Rồi Tôn giả A Nan nói với cư sĩ Cấp Cô Ðộc:
– Này Cư sĩ, Ông đang gượng lên mà sống, hay chìm xuống (cõi chết)?
– Thưa Tôn giả A Nan, con không gượng lên mà sống, con đang chìm xuống cõi chết. Dầu cho bậc Ðạo sư được con hầu hạ đã lâu và dầu con đã từng gần gũi các vị Tỷ-kheo tu tập ý lực, con chưa từng được nghe một thời thuyết pháp như vậy.
*
– Này Cư sĩ, thuyết pháp như vậy không nói cho các hàng cư sĩ mặc áo trắng. Này Cư sĩ, thuyết pháp như vậy nói cho các hàng xuất gia.
– Vậy thưa Tôn giả Xá-lợi-phất, hãy thuyết pháp như vậy cho hàng cư sĩ mặc áo trắng. Thưa Tôn giả Xá-lợi-phất, có những Thiện gia nam tử sanh ra với cấu uế không nhiều, nếu không được nghe pháp, sẽ bị đọa lạc; nhưng nếu được nghe, họ có thể biết được Chánh pháp.
Rồi Tôn giả Xá-lợi-phất và Tôn giả A Nan sau khi giảng dạy cho cư sĩ Cấp Cô Ðộc với bài thuyết giảng, từ chỗ ngồi đứng dậy và ra đi. Rồi cư sĩ Cấp Cô Ðộc, sau khi Tôn giả Xá-lợi-phất và Tôn giả A Nan ra đi không bao lâu, thân hoại mạng chung, và sau khi thân hoại mạng chung liền sanh lên cõi Ðâu suất thiên.
Rồi Thiên tử Cấp Cô Ðộc, khi đêm đã gần mãn, sau khi chói sáng toàn cảnh rừng Kỳ-đà với dung sắc thù thắng đi đến Thế Tôn, sau khi đến đảnh lễ Thế Tôn và đứng một bên. Ðứng một bên, Thiên tử Cấp Cô Ðộc nói lên với Thế Tôn bài kệ sau đây:
*
Rừng Kỳ-đà,
Tốt đẹp phước lành này,
Ðược chư Thiên, chúng Tăng,
Thường lui tới an trú,
Ðược Pháp Vương trú trì,
Ban hoan hỷ cho ta.
Nghiệp, minh và Chánh pháp,
Giới, tối thượng sanh mạng,
Chính nhờ các pháp trên,
Khiến chúng sanh thanh tịnh,
Không phải do giai cấp,
Không phải do tài sản.
Do vậy bậc Hiền giả,
Thấy rõ mục đích mình,
Suy tư pháp chân chánh,
Ðược thanh tịnh ở đây.
Như Xá-lợi-phất,
Về tuệ, giới, tịch tịnh,
Bất luận Tỷ-kheo nào,
Ðã tới bờ bên kia,
Hãy đạt được tối thắng
Trong những pháp kể trên.
Thiên tử Cấp Cô Ðộc nói như vậy. Bậc Ðạo sư tán đồng. Rồi Thiên tử Cấp Cô Ðộc suy nghĩ: “Bậc Ðạo sư tán đồng ta.” Sau khi đảnh lễ Thế Tôn, thân phía hữu hướng về Ngài rồi biến mất tại chỗ.
Rồi Thế Tôn, khi đêm ấy đã mãn, gọi các Tỷ-kheo:
– Này các Tỷ-kheo, đêm nay, một vị Thiên tử, khi đêm đã gần mãn, chiếu sáng toàn cảnh rừng Kỳ-đà với dung sắc thù thắng đã đi đến Ta, sau khi đến đảnh lễ Ta rồi đứng một bên. Ðứng một bên, vị Thiên tử ấy nói lên với Ta bài kệ sau đây:
*
Rừng rừng Kỳ-đà,
Tốt đẹp phước lành này,
Ðược chư Thiên, chúng Tăng,
Thường lui tới an trú,
Ðược Pháp Vương trú trì,
Ban hoan hỷ cho ta.
Nghiệp, minh và Chánh pháp,
Giới, tối thượng sanh mạng,
Chính nhờ các pháp trên,
Khiến chúng sanh thanh tịnh,
Không phải do giai cấp,
Không phải do tài sản.
Do vậy bậc Hiền giả,
Thấy rõ mục đích mình,
Suy tư pháp chân chánh,
Ðược thanh tịnh ở đây.
Như Xá-lợi-phất,
Về tuệ, giới, tịch tịnh,
Bất luận Tỷ-kheo nào,
Ðã tới bờ bên kia,
Hãy đạt được tối thắng
Trong những pháp kể trên.
Nói vậy xong, này các Tỷ-kheo, vị Thiên tử ấy suy nghĩ: “Bậc Ðạo sư tán đồng ta, ” sau khi đảnh lễ thân phía hữu hướng về Ta, rồi biến mất tại chỗ. Khi được nghe nói vậy, Tôn giả A Nan bạch Thế Tôn:
– Bạch Thế Tôn, có phải vị ấy là Thiên tử Cấp Cô Độc chăng? Bạch Thế Tôn, cư sĩ Cấp Cô Ðộc có lòng tịnh tín bất động đối với Tôn giả Xá-lợi-phất.
– Lành thay, lành thay, A Nan! Những gì có thể thành đạt được bởi suy tư đã được đạt đến, này A Nan. Chính Cấp Cô Ðộc là vị Thiên tử ấy, không một ai khác.
Thế Tôn thuyết giảng như vậy. Tôn giả A Nan hoan hỷ tín thọ lời Thế Tôn dạy.
*****
Tuệ Tâm 2021.
Để lại một bình luận