*
PHẬT THUYẾT KINH ÐẠI TẬP HỘI CHÁNH PHÁP
Hán Dịch: Pháp Ðại Sư Thí Hộ.
Việt Dịch: Nguyên Hiển
*
Kinh Đại Tập Hội Chánh Pháp: Quyển Hai
*
Bấy giờ, đức Thế Tôn giáo hóa các chúng Ni-kiền-đà xong, liền dùng phương tiện thiện xảo khéo léo thuyết pháp, tâm an trụ nơi tam muội, duỗi cánh tay sắc vàng trải qua bảy ngày đêm, cho đến khi Bồ Tát Phổ Dũng du hành khắp mười phương thế giới, rộng làm các Phật sự xong, đã trở lại cõi của mình.
Khi ấy, Bồ Tát Phổ Dũng từ trên cõi Phật Liên Hoa Thượng, nhanh như thời gian lực sĩ co duỗi cánh tay, đi đến trước đức Phật, đảnh lễ dưới chân Ngài, nhiễu bên phải ba vòng, rồi đứng qua một bên.
Bấy giờ, đức Thế Tôn xuất định, Bồ Tát Phổ Dũng bạch Phật rằng: – Bạch Thế Tôn! Con vâng theo lời dạy của Phật, đi đến mười phương thế giới, dùng sức thần thông của mình, vượt qua chín mươi chín ngàn ức cõi Phật, con lại dùng sức thần thông của Phật, vượt qua trăm ngàn ức cõi Phật, cho tới cuối cùng đến thế giới Liên Hoa Thượng ở phương dưới.
Trong đó vượt tám ngàn ức cõi Phật, con thấy chư Phật hiện đại thần thông, lại vượt qua chín mươi hai ngàn cõi Phật, thấy các đức Như Lai hiện đang vì chúng sanh nói diệu pháp cao thâm, con lại vượt qua tám mươi ngàn ức cõi Phật, trong một lúc thấy tám mươi ngàn ức đức Như Lai Ứng Cúng Chánh Đẳng Chánh Giác xuất hiện ở đời.
*
Lúc đó, con cung kính cúng dường từng vị Phật một. Con lại vượt qua ba mươi chín ức cõi Phật thấy ba mươi chín ngàn ức Đại Bồ Tát đồng thời xuất hiện, đều chứng Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác. Con liền đối với các đức Như Lai Ứng Cúng Chánh Đẳng Chánh Giác, lúc mới thành đạo, đều cung kính lễ bái cúng dường. Con lại dùng sức thần thông ẩn thân không hiện nữa.
Con lại trải qua sáu mươi ức cõi Phật, thấy các đức Như Lai con đều cung kính tất cả, con lại trải qua một trăm ức cõi Phật, thấy các đức Phật ấy nhập Niết Bàn con thời trở lại, con lại cung kính cúng dường từng vị một. Từ đó, lại trải qua chín mươi lăm cõi Phật, con biết các đức Như Lai ấy đều diệt độ đã lâu, tất cả chánh pháp đều sắp hoại diệt.
Lúc đó, con tự nghĩ thầm: Chánh pháp của Phật sắp hoại diệt, thật là đau khổ biết bao! Khi nghĩ như vậy, tâm con sanh ra sự xót thương vô cùng. Bấy giờ, có chư Thiên các cõi dục giới, sắc giới, loài người, loài rồng, thần, dạ-xoa… thảy đều hết sức sầu não. Con lại thấy trong ấy có một cõi Phật, đức Phật đó chánh pháp của Ngài đã diệt mất từ lâu, hỏa kiếp đốt cháy bốn phía, đốt hết đại địa, núi chúa Tu Di. Đại dương, sông ngòi, tất cả cỏ cây, tất cả đều cháy sạch, chẳng còn gì cả, duy chỉ còn hư không mông mênh vô tận.
*
Con đi qua cõi ấy xong, liền phương dưới, trong một thế giới thấy trăm ngàn ức đức Như Lai đều ngồi tòa sen báu. Con lại thấy bốn phương cũng lại như vậy, các đức Phật đều hiện đang thuyết pháp hóa độ chúng sanh.
Bạch Thế Tôn! Lúc con đến cõi Phật đó, liền nghĩ rằng: Cõi Phật nầy tên gọi là gì? Khi ấy, có một đức Phật bảo con rằng: Này Thiện Nam Tử! Cõi đức Phật này tên là Liên Hoa Thượng. Lúc ấy con liền hỏi tên của đức Phật hóa chủ là gì?
Đức Phật ấy trả lời: Tên Ngài là Liên Hoa Tạng Như Lai Ứng Cúng Chánh Đẳng Chánh Giác. Ngay lúc ấy, con liền đảnh lễ, nhất tâm cung kính bạch rằng: Con nay thấy trăm ngàn triệu đấng Như Lai, mỗi vị đều ngự tòa sen báu, nhưng con chẳng biết vị nào là Phật Liên Hoa Tạng. Cúi mong Ngài mách bảo cho con đức Thế Tôn Hóa Chủ.
Khi ấy đức Liên Hoa Tạng Như Lai ở giữa các đức Phật lên tiếng bảo con rằng: – Này Thiện Nam Tử! Đức Phật Liên Hoa Tạng chính là Ta. Ngài nói lời ấy xong thì các đức Phật khác bỗng nhiên biến mất, ẩn thân Như Lai, hiện tướng Bồ Tát.
*
Ngay lúc ấy con chỉ thấy vị hóa chủ đức Như Lai Liên Hoa Tạng, một mình đức Phật Thế Tôn ở giữa đại chúng, tướng tốt oai thần không ai hơn Ngài, con liền đê đầu đảnh lễ cung kính. Lúc ấy, đức Phật chỉ tòa sen bảo con rằng: – Này Thiện Nam Tử! Hãy ngồi vào tòa này. Con ngồi vào tòa thì liền thấy đức Phật, ở hai bên con lại thấy vô lượng tòa sen báu tuyệt diệu, trang nghiêm rất hy hữu. Con bỗng nghĩ rằng: Những tòa như vậy vì sao trống không, chẳng có ai ngồi. Con bèn hỏi đức Phật.
Ngài đáp rằng: – Này Thiện Nam Tử! Những tòa như vậy đều không thể nghĩ bàn, tạo ra bởi công đức thượng diệu chẳng phải có ít thiện căn mà thành tựu được. Nếu ai đối với Phật pháp mà chưa nhập vào được, còn không thể thấy, huống lại lên tòa ngồi.
Con lại hỏi đức Thế Tôn: – Phải gieo trồng những thiện căn gì mới có thể ngồi những tòa ấy?
Ngài trả lời: – Này Thiện Nam Tử! Nếu ai có thể đối với Chánh Pháp Đại Tập Hội nầy mà nghe chốc lát, do thiện căn ấy nên được lên tòa ngồi. Huống gì người ấy có thể biên chép đọc tụng thường tu tập. Này Thiện Nam Tử! Trong quá khứ cách đây vô lượng kiếp, ngươi năng thọ trì Chánh Pháp Đại Tập Hội như vậy, nếu không nhờ vào năng lực thiện căn ấy, ngươi không thể nào đến được nước Ta, huống chi lại thấy được tòa nầy và muốn lên ngồi lên trên ấy.
*
Khi đức Phật nói lời ấy xong, con liền thưa rằng: – Đúng vậy! Đúng vậy! Bạch Thế Tôn!
Con lại hỏi đức Phật rằng: – Chánh Pháp Đại Tập Hội này có bao nhiêu công đức mà năng sanh các thiện pháp?
Lúc bấy giờ, Liên Hoa Tạng Như Lai phóng luồng ánh sáng tịnh diệu hy hữu chiếu soi Phật hội, rồi bảo con rằng: – Này Thiện Nam Tử! Ông là Đại Bồ Tát được đại thế lực, trí tuệ vô ngại, năng ở các cõi Phật, vì các chúng sanh xưng dương Phật sự. Ông trước đây từng hỏi đức Phật Thích Ca ở Thế giới Ta Bà rồi, nay lại đem hỏi Ta. Ta sẽ vì ông phân biệt nói. Ví dụ như có người ở bốn đại châu dùng hạt mè chất đầy thành một khối, như vậy có nhiều chăng?
Con liền thưa: – Bạch Thế Tôn! Rất nhiều.
Đức Phật lại nói: – Giả sử có người lấy từng hạt mè đem để nơi khác, muốn đếm biết số lượng bao nhiêu. Này Thiện Nam Tử! Ý ông thế nào? Người đó có thể biết số lượng bao nhiêu chăng?
Con lại bạch rằng: – Không thể, Bạch Thế Tôn! Người ấy tuy cố gắng hết sức nhiều kiếp, cũng chẳng thể biết được số lượng.
*
Đức Phật lại bảo con: – Này Thiện Nam Tử! Chánh Pháp Đại Tập Hội này có bao nhiêu phước đức cũng lại như vậy, không thể dùng toán số, thí dụ mà có thể biết được. Chính vì như vậy mà nói số lượng cứ mỗi một đơn vị đều là chư Phật Như Lai, trải qua ức triệu kiếp xưng dương tán thán Đại chánh pháp này, công đức của sự thỉnh thọ cũng không cùng tận.
– Nếu có người biên chép kinh này được bao nhiêu phước đức? Cúi mong đức Thế Tôn nói tóm lược nói cho con rõ.
Khi ấy Ngài dạy: – Này Thiện Nam Tử! Ví dụ như ba ngàn Đại thiên thế giới có cỏ cây rừng rú đều đem chặt khúc thành bằng đốt lóng tay lấy làm số lượng, số lượng như vậy tất cả đều là Chuyển Luân Thánh Vương. Lại như ba ngàn Đại thiên thế giới tất cả đất đá đều đập nát thành bụi. Số hạt bụi tất cả đều là Chuyển Luân Thánh Vương. Số phước đức nhiều như vậy, mà các toán sư muốn biết số lượng, ông bảo họ biết số ấy chăng?
Khi ấy con đáp lời: – Không thể được, bạch Thế Tôn. Phước đức như vậy, dù có nhiều toán sư cũng chẳng biết được.
*
Đức Phật lại bảo con: – Nếu có ai biên chép kinh Chánh Pháp Đại Tập Hội này, thì phước đức họ đạt được cũng như thế, lại còn nhiều hơn thế, không thể tính số, dùng ví dụ mà có thể biết được.
Chỉ cần có thể đối với chánh pháp này biên chép một chữ thôi, thì phước đức người ấy đạt được còn hơn người trước. Huống chi lại có người đối với chánh pháp này thọ trì một bài kệ bốn câu, thì công đức người đó không thể tính toán, tất cả kho báu thường xuất hiện, tất cả phiền não đều tiêu tan. Tất cả đuốc pháp chiếu sáng cùng khắp, tất cả thiên ma không thể chiến thắng, tất cả Bồ Tát đều quán thấy hết, tất cả pháp môn đều có thể vào được.
Đức Phật nói lời ấy xong, con liền bạch rằng: – Bạch Thế Tôn! Nếu có chúng sanh nào có thể tu tập chánh hạnh đối với Chánh Pháp Đại Tập Hội như vầy, mới được gọi là Phạm hạnh tối thượng, Phạm hạnh ấy chính là hạnh Như Lai. Nếu ai siêng tu tập không gián đoạn, người ấy được trăm đức Phật Như Lai suốt ngày đêm thường hiện trước mặt. Nếu thấy được Như Lai tức vào được cõi Phật, đã vào cõi Phật, thì tất cả Pháp tạng đều có thể hiểu rõ.
*
Khi con nói lời ấy xong, đức Phật Liên Hoa Tạng lại bảo con: – Này Thiện Nam Tử! Chư Phật Như Lai đúng thời mới xuất hiện, nếu được gặp thì rất khó. Các Ngài lại rất hiếm khi thuyết chánh pháp, được nghe rồi lại thọ trì chánh pháp lại càng khó hơn. Tại sao vậy? Vì nếu có người nghe chánh pháp này thì trong sáu mươi vạn sáu ngàn tám mươi kiếp họ hoặc được túc mạng trí, hoặc làm Chuyển Luân Vương, Đế Thích, Tịnh Quang Thiên, Đại Phạm, Chủ Thế Gian… Không hủy hoại chánh tín, không đọa ác đạo, không sanh làm A-tu-la, không chiến đấu bằng đao gậy.
Họ lại xa lìa ngu si, được đại trí huệ, tướng tốt đoan nghiêm, giống như chư Phật, từng sắc tướng một đều giống không có khác, chẳng làm quyến thuộc cho ngu si phiền não, chẳng bị chúng trói buộc, thường lìa bệnh khổ, thường đắc thiên nhãn, chẳng sinh vào loài rồng, không khởi sân hận, lại thường xa lìa tất cả bần cùng, giống như Luân Vương hưởng thọ khoái lạc, các căn hoàn bị, an nhẫn đầy đủ đến lúc lâm chung, chánh niệm hiện tiền, tâm chẳng điên đảo
*
.
Ngay lúc đó, ở phương đông có mười hai hằng hà sa số đức Phật ở trước mặt. Phương nam có hai mươi hằng hà sa số Phật. Phương tây có hai mươi năm hằng hà sa số Phật. Phương bắc có tám mươi hằng hà sa số Phật. Phương trên có chín mươi ngàn ức Phật. Phương dưới có trăm ức Phật. Tất cả chư Phật đều hiện ra trước mặt, an ủi người đó, hoặc nói rằng: – Này Thiện Nam Tử! Chớ có sợ hãi, vì trước đây ông đã có công đức lớn để mà nương tựa. Nay ông có thấy trăm ngàn ức triệu hằng hà sa số đức Phật Thế Tôn chăng?
Người ấy thưa rằng: – Dạ có thấy!
Khi ấy, chư Phật nói: – Này Thiện Nam Tử! Các đức Như Lai vì sức công đức của ông nên đều câu hội.
Người đó lại thưa: – Con nhờ sức thiện căn gì mà được như vậy?
Các đức Phật ấy bảo: – Nhờ năng lực thiện căn của Chánh Pháp Đại Tập Hội mà từ lâu ông đã nghe được. Người ấy lại thưa: – Như một mình con được nghe chánh pháp này mà được vô lượng công đức như vậy, huống gì có thể khiến cho tất cả cõi hữu tình đều được nghe biết.
Khi đức Liên Hoa Tạng Như Lai nói rộng như vậy, và người sắp mạng chung đã thấy các đức Phật xong, Ngài lại bảo con rằng: Nầy Thiện Nam Tử! Nếu người nào được nghe một bài kệ bốn câu của Đại chánh pháp này, cùng với người cúng dường mười ba hằng hà sa số đức Như Lai Ứng Cúng Chánh Đẳng Chánh Giác, công đức đạt được hoàn toàn không có sai khác.
*
Lại nữa, nếu có người được nghe Chánh Pháp Đại Tập Hội này, phước đức đạt được ví như trùm khắp ba ngàn Đại thiên thế giới toàn là hạt mè. Nếu số lượng hạt mè ấy là Chuyển Luân Thánh Vương, giả có người mang các châu báu dâng lên để thực hành bố thí, cho các Luân Vương, phước đức đạt được không bằng chỉ cúng cho một Tu-đà-hoàn, hoặc cúng thí cho một Tu-đà-hoàn, chẳng bằng cúng thí cho số lượng Tu-đà- hoàn đầy khắp ba ngàn Đại thiên thế giới như trước.
Nếu cúng thí cho số lượng Tu-đà-hoàn như vậy, chẳng bằng cúng thí cho một Tư-đà-hàm. Nếu cúng thí một Tư-đà-hàm, chẳng bằng cúng thí cho số lượng Tư -đà-hàm tràn đầy ba ngàn Đại thiên thế giới. Nếu cúng thí số lượng Tư-đà-hàm như vậy, chẳng bằng cúng thí một vị A-na-hàm. Nếu cúng thí một vị A-na-hàm, chẳng bằng cúng thí cho số lượng A -na-hàm tràn đầy khắp ba ngàn Đại thiên thế giới như trước. Nếu cúng thí số lượng A-na-hàm như vậy, chẳng bằng cúng thí một vị A-la-hán.
*
Nếu cúng thí một vị A-la-hán, chẳng bằng cúng thí số lượng A -la-hán đầy khắp ba ngàn Đại thiên thế giới như trước. Nếu cúng thí cho số lượng A-la-hán như vậy không bằng cúng thí cho một vị Duyên giác. Nếu cúng thí cho một vị Duyên giác, chẳng bằng cúng thí cho số lượng Duyên giác tràn đầy ba ngàn Đại thiên thế giới.
Nếu cúng thí cho số lượng Duyên giác như vậy, chẳng bằng cúng thí cho một vị Bồ Tát. Nếu cúng thí cho một vị Bồ Tát, chẳng bằng cúng thí cho số lượng Bồ Tát tràn đầy khắp ba ngàn Đại thiên thế giới. Nếu cúng thí số lượng Bồ Tát như vậy, chẳng bằng phát tâm tịnh tín bố thí cúng dường một đức Như Lai.
Nếu tín tâm cúng dường một đức Như Lai, chẳng bằng tín tâm cúng dường cho tất cả các đức Như Lai tràn đầy khắp ba ngàn Đại thiên thế giới như trước. Dầu có tín tâm cúng dường tất cả các đức Như Lai như vậy, không bằng như có người đối với Chánh Pháp Đại Tập Hội này được nghe và thọ trì chốc lát, sẽ được phước đức gấp bội người trước. Huống gì có người có thể biên chép đọc tụng, công đức như vậy không thể tính kể.
*
Bấy giờ, Đức Phật ấy lại bảo con: – Này Thiện Nam Tử! Ông có thể đối với chánh pháp này phát tâm tịnh tín tuyên dương lưu bố cho các người phàm phu, chưa được nghe chánh pháp này. Giả sử có người được nghe, thì cũng sanh nghi ngờ không tin, vậy làm sao vào Đại Tập Hội nầy? Ví dụ như có người vào đại dương mà muốn thấy hết tất cả biên bờ của biển, ông bảo người ấy có thể thấy chăng?
Con thưa rằng: – Không thể được, bạch Thế Tôn!
Ngài lại hỏi: – Lại như có người muốn vào biển cả dùng tay múc cạn nước biển, ông bảo người ấy có thành công chăng?
Con lại thưa: – Không thể được, bạch Thế Tôn! Người ngu si ấy, dầu ở trong biển cả mà muốn biết ngằn mé, muốn tát cạn nước, họ chỉ tự làm nhọc sức, không thể được, càng thêm hao tổn nhiều.
Bấy giờ, đức Phật bảo con: – Các phàm phu cũng như vậy thôi. Đối với chánh pháp này chẳng năng thỉnh thọ, đối với biển sanh tử, vọng sanh điên đảo, tăng trưởng ngu si, càng thêm tổn thất. Người ấy dầu trải qua trăm ngàn ức triệu đức Như Lai Ứng Cúng Chánh Đẳng Chánh Giác xuất hiện ở đời, vì chẳng trồng thiện căn, nên chẳng được thấy Phật, chẳng nghe được pháp này, chẳng được chư Phật hộ niệm.
*
Nếu người có trí huệ năng ở trăm ngàn ức triệu đức Phật phát tín tâm thanh tịnh, thấy các đức Phật sanh tâm đại hoan hỷ, bèn theo chư Phật được nghe pháp này. Khi nghe được pháp này, liền biết là chân thật, không sanh lòng khinh chê hủy báng. Người ấy được sự thiện lợi lớn, liền được chư Phật đồng hộ niệm. Nếu ai đối với chánh pháp này, có thể lắng nghe thọ trì biên chép một bài kệ bốn câu, thì người đó sẽ sanh qua chín mươi lăm ngàn ức cõi Phật, được sanh vào thế giới Cực Lạc của Phật để nghe pháp, sống lâu đến tám vạn bốn ngàn kiếp.
Đức Phật Liên Hoa Tạng lại bảo con: Nếu ai đối với tội ngũ nghịch, hoặc tự mình làm, hoặc bảo người khác làm, hoặc thấy nghe mà vui thích, người ấy sẽ thọ khổ trong năm ngục vô gián. Nếu ai được nghe một bài kệ bốn câu của Chánh Pháp Đại Tập Hội này, liền được tiêu diệt các ác nghiệp như vậy.
Bấy giờ, đức Phật lại vì con tuyên thuyết bài kệ tụng:
*
Ông nay nghe Ta nói
Nghe công đức kinh này
Kiếp trước có một người
Tạo đủ năm thứ nghiệp
Là giết cha hại mẹ
Phá hòa hợp tăng đoàn
Hủy Bồ Tát tam muội
Hoại chánh trí Như Lai
Người ấy tạo nhiều tội
Sau đó sanh hối hận
Sầu lo lại khóc lóc
Trong tâm nghĩ như vầy
Ta tạo các ác nghiệp
Đâu chỉ hại thân này
Đời sau và nhiều kiếp
Các thân đều bị hoại
Từ khổ sanh ra khổ
Thọ khổ càng tăng thêm
Xa lìa chúng bạn lành
Bị người đời khinh cười
Pháp thế, xuất thế gian
Ta đều đốt sạch hết
Nhân lành vô lượng kiếp
Phá hoại chẳng tăng trường
Như nhà cửa thế gian
Được trang hoàng tráng lệ
Bỗng bị lửa đốt cháy
Ai ai cũng tiếc nuối
Ta tạo tội như vậy
Đời này cùng đời sau
Ngay khi sanh ra đời
Bị chê mắng đánh đập
Thường nghèo cùng đói khát
Các khổ não bức bách
Những báo ứng như vậy
Có nguyên nhân cảm nên
Đều từ năm nghiệp sanh
Quả bất thiện không mất
Nay ta khổ như vậy
Ai sẽ cứu hộ ta?
*
Bạn thân chẳng thể nhờ
Tất cả không thể nương
Người ấy lại nghĩ rằng
Chi bằng ta bây giờ
Đến đỉnh núi cao kia
Gieo thân chết dứt mạng
Khỏi tăng thêm ác nghiệp
Chuyển sanh các khổ não
Đời này cùng đời sau
Bị ác nghiệp hủy hoại
Trong thân không thể nương
Ngoài thân cũng như vậy
Hiện vì nhân tội lỗi
Phải thọ báo cực ác
Người ấy nghĩ vậy rồi
Lại tự than khóc lóc
Tức thì trên hư không
Có Thiên nhân bảo rằng
Tội nghiệp gã ngu si!
Tâm sanh các khổ não
Không chỗ nương, không cứu
Ngươi tự tạo năm nghiệp
Giết cha và hại mẹ
Nay tự thọ khổ não
Cớ sao lại nghĩ quẩn
Nhảy núi chết cho rồi
Nay ta khuyên bảo ngươi
Chớ khởi thấy ngu si
Chỉ sanh tâm hối hận
Đâu cần bỏ thân mạng
Ba độc tham sân si
Từ tâm ngươi sanh ra
Khổ não trong đường ác
Làm sao thoát ra được
*
Dầu muốn bỏ thân mạng
Chẳng được gọi tinh tấn
Đời này kết thúc sớm
Ác báo sau liền sanh
Nay ngươi nghe ta nói
Chỉ cho ngươi phương cách
Đường Thánh Phật Bồ Tát
Ngươi chưa hề hướng đến
Nay có thể đến núi
Chỗ vị Tiên tu hành
Ngươi đích thân kính lễ
Ngài sẽ cứu hộ cho
Có phương tiện tối thắng
Là chánh pháp thượng diệu
Năng phá tan sợ hãi
Tiêu trừ nghiệp cực ác
Người đó ngay lúc ấy
Nghe tiếng trong không trung
Liền đi vào trong núi
Tìm Tiên nhân tu hành
Đến nơi thấy vị Tiên
Liền cúi đầu đảnh lễ
Chấp tay bạch lời rằng
Nguyện Tiên nhân cứu con
Con sợ hãi khổ não
Tạo năm nghiệp rất nặng
Phải đọa vào đường ác
Làm sao được thoát khỏi
Con suốt cả ngày đêm
Ăn uống hay ngồi nằm
Thường ưu sầu khổ não
Không lúc nào được vui
Con nay trước Tiên nhân
Sanh tín tâm tôn trọng
Như lời con thưa hỏi
Nguyện Tiên nhân nói cho
Con tạo những ác nghiệp
Làm sao được tiêu diệt?
*
Khi ấy Tiên đáp rằng:
Ngươi hỏi Ta sẽ nói.
Bấy giờ vị Tiên ấy
Ăn xong rửa tay chân
Liền ngồi thế kiết già
Nghe lời người tự thú
Người đó nhiễu bên hữu
Lạy Tiên, lui ra ngồi
Bạch rằng: con ngu si
Giết cha cùng hại mẹ
Phá hòa hợp tăng đoàn
Hủy Bồ Tát tam muội
Hoại Như Lai chánh trí
Tạo ra năm nghiệp này
Vị Tiên nghe như vậy
Tức thời liền bảo rằng
Ngươi thật người bất thiện
Tạo tội ác như vậy.
Người đó nghe Tiên nói
Lại sanh tâm ưu não
Lo sợ không ai cứu
Hẳn sẽ đọa ác đạo
Bấy giờ bèn đứng dậy
Lạy dưới chân vị Tiên
Lại càng thêm cung kính
Tác bạch với Ngài rằng:
Xin Tiên thương tưởng con
Với nghiệp ác thật nặng
Nghi hoặc khổ càng sâu
Mong Ngài che chở con
Con dầu có hối hận
Không phương tiện giải thoát
Xin Tiên đại từ bi
Khiến tội con tiêu diệt
Vị Tiên nghe nói xong
An ủi người đó rằng:
*
Ngươi nay chớ có sợ
Ta sẽ cứu hộ cho
Hết lòng dẫn dắt ngươi
Khiến ngươi lìa các khổ
Được tiêu hết trọng tội
Con liền xin quay về
Phật có diệu pháp môn
Tên là Đại Tập Hội
Là phương tiện tối thượng
Ngươi xưa từng nghe chưa?
Người đó đáp lời Tiên
Con xưa chưa từng nghe
Vị Tiên lại bảo rằng:
Buồn thay, tội nghiệp chưa!
Như người bị lửa đốt
Ai sẽ thuyết pháp cho
Nay Ta đem lòng thương
Chỉ ngươi pháp vi diệu
Nay ngươi hãy lắng nghe
Ta nhớ thuở xa xưa
Hơn vô lượng vô biên
A tăng kỳ số kiếp
Có một vị quốc vương
Tên là Vô Cấu Nguyệt
Quyến thuộc rất đông đảo
Dùng chánh pháp trị nước
Một thuở nọ quốc vương
Sanh được một người con
Liền sai mời thầy tướng
Xem thử tướng tốt xấu
Mới hỏi thầy tướng rằng:
*
Nay đứa con của ta
Tướng là tốt hay xấu
Ông xem thấy thế nào?
Thầy tướng mới thưa rằng:
Lạ thay cậu bé này!
Như điều tôi xem thấy
Tướng cậu bé rất xấu
Quốc vương lại hỏi rằng:
Tướng xấu ấy thế nào,
Như điều ông xem thấy
Nói sự thật cho ta.
Thầy tướng mới thưa rằng:
Cậu bé đến bảy tuổi
Sẽ khởi tâm si hại
Giết chết cha và mẹ.
Quốc vương lại nói rằng:
Tướng nó dầu như vậy
Thân ta thà chết đi
Ta không thể giết con
Nếu ta có giết nó
Sau chẳng được làm người
Liền bảo các quyến thuộc
Khéo nuôi dưỡng con ta
Về sau đồng tử ấy
Dần dà được lớn khôn
Bấy giờ Vô Cấu Nguyệt
Nhớ lời thầy tướng xưa
Sanh ý nghĩ như vầy
E nghiệp ta sẽ đến
Có gì mà tham tiếc
Khi nghĩ như vậy xong
Bèn chỉ dụ đồng tử
Nay ngươi nối ngôi ta
Lại bảo đồng tử rằng:
*
Ngươi nay hãy lắng nghe
Cảnh giới này của ta
Rộng lớn lại tráng lệ
Như trời trăng chiếu sáng
Giàu sang mà tự tại
Cung điện này của ta
Đều giao phó cho ngươi
Ta ở giữa cảnh này
Chẳng còn làm chủ nữa
Khi ấy các quần thần
Bỗng nghe được việc đó
Đi đến Vô Cấu Nguyệt
Đồng tâu với vua rằng:
Đại vương nay vì sao
Vất bỏ cả giang sơn
Việc ấy như thế nào
Mong ngài nói cho biết
Vô Cấu Nguyệt đáp rằng:
Các ngươi hãy biết rằng
Giao sự nghiệp cho con
Đâu phải không duyên cớ
Ta nhớ lại thuở xưa
Quân vương tên Liên Hoa
Giang sơn rất rộng lớn
Tự tại và giàu sang
Một thuở nọ vị ấy
Cũng sanh một người con
Lúc cậu bé khôn lớn
Liền giết hại cha mẹ
Nếu nay ta không giao
Sự nghiệp này cho con
Sẽ giống như Liên Hoa
Chịu vô lượng khổ não
Ta thường tự suy nghĩ
Đừng để sau hối hận
*
Bởi do nhân duyên này
Nên ta giao cho con
Lúc đó vị Tiên nhân
Vì người tạo năm nghiệp
Nói nhân duyên ấy xong
Lại bảo người đó rằng:
Ngươi nay tạo ngũ nghịch
Là tội ác cực trọng
Ta hết sức thương xót
Bày phương tiện cho ngươi
Ngươi hãy đến chỗ Phật
Nghe pháp Đại Tập Hội
Nếu đã được thính thọ
Tội nghiệp đều tiêu diệt
Bao nhiêu phiền não chướng
Thảy đều được vô ngại
Nhờ nghe được chánh pháp
Khỏi rơi vào đường ác
Nếu ai mà nhất tâm
Nghe pháp Đại Tập Hội
Một bài kệ bốn câu
Được vô lượng phước đức
Diệt tội nặng ngũ nghịch
Được quả báo to lớn
Tất cả mọi trói buộc
Được giải thoát tức thì
Lúc ấy người tạo nghiệp
Nghe lời vị Tiên nói
Liền chấp tay cung kính
Một lòng cúi đầu lạy
Nói lời khen ngợi rằng:
*
Lành thay thiện trí thức
Đã chỉ bày cho con
Pháp môn Đại Tập Hội
Khi Tiên nhân nói xong
Thời có vạn hai ngàn
Tất cả chúng Thiên tử
Đi đến chỗ Tiên nhân
Đều cung kính chấp tay
Đảnh lễ dưới chân Ngài
Lại có bốn câu chi
Các chúng Đại Long vương
Đi đến chỗ vị Tiên
Đảnh lễ dưới chân Ngài
Lại có vạn tám ngàn
Câu chi dạ-xoa vương
Đi đến chỗ vị Tiên
Cũng đảnh lễ chân Ngài
Đều thưa Ngài như vầy:
Lành thay, Đại Tiên nhân
Hiểu sâu các Phật pháp
Khéo mở cửa Thiên giới
Và diệt ức tăng kỳ
Thọ khổ ba đường ác
Xưng dương Đại Tập Hội
Pháp vi diệu tối thượng
Có công đức thù thắng
Hay dứt các trọng tội
Nếu ai với bài kệ
Mà tùy hỷ nghe nhận
Mới có thể được gọi
Trồng căn lành sâu dày
Huống gì lại nhất tâm
Tôn trọng và cung kính
Dùng vòng hoa, hương hoa
Với hương bột chiên đàn
Bảo cái, tràng phan quý
Cúng dường chánh pháp ấy
*
Tự mình cùng khuyên người
Thấy nghe sanh tùy hỷ
Các phước báo đạt được
Quảng đại không cùng tận
Lành thay! Thưa Tiên nhân
Bậc từ bi chân thật
Chúng Thiên tử, Long vương
Cùng với vua dạ-xoa
Tán thán như vậy xong
Lạy Tiên rồi biến mất.
*
Bấy giờ, Bồ Tát Phổ Dũng đứng trước đức Phật Thích Ca Mâu Ni nói rõ về việc đức Như Lai Liên Hoa Tạng khen ngợi công đức như thế của Chánh Pháp Đại Tập Hội xong, chấp tay cung kính bạch Phật rằng: – Bạch Thế Tôn! Nếu lại có người, đối với chánh pháp này chỉ chấp tay cung kính đảnh lễ, sẽ được thiện lợi như thế nào?
Đức Phật bảo Bồ Tát Phổ Dũng: – Phước đức người ấy đạt được cũng vô lượng vô biên. Ví dụ như Long vương ở trong hồ Vô Nhiệt Não, cung điện ấy mặt trời không chiếu đến. Tại đó có năm sông lớn, nước hồ chảy ra bất tận. Giả sử có người muốn biết số lượng giọt nước trong hồ. Ông nói người ấy có thể biết chăng?
Bồ Tát Phổ Dũng bạch rằng: – Không thể, bạch Thế Tôn!
Đức Phật bảo: – Chánh Pháp Đại Tập Hội nầy có các thiện căn quảng đại không thể so sánh cũng lại như vậy. Giả như có người muốn biết công đức hạn lượng của kinh này, dầu trải qua hàng ngàn kiếp cũng không cùng tận. Lại nữa, này Phổ Dũng! Pháp này rất sâu xa khó giải khó biết. Tất cả các đức Như Lai đều tôn trọng. Nếu có ai chỉ thính thọ chốc lát, liền được lợi ích to lớn như vậy.
*
Bồ Tát Phổ Dũng lại bạch đức Phật rằng: – Bạch Thế Tôn! Năm sông lớn tên gì?
Đức Phật nói: – Năm sông lớn ấy tên là: sông Căn-dà, sông Tế-đa, sông Phạ-sô, sông Diêm-mâu-na, sông Tán-nại-ra-bà-nga. Đó là năm sông lớn. Cứ mỗi con sông đều có năm trăm sông chi nhánh đổ vào vây quanh. Nước của những dòng sông này chảy vào Đại dương.
Năm sông lớn ấy, trong mỗi sông có một Đại Long vương. Tên những vị đó là: Long vương Hoan Hỷ, Long vương Thượng Kha, Long vương Phạ Hán Để, Long vương Tức Đát Ra Tây Na, Long vương Pháp Tư Duy. Những vị Long vương như vậy, đều có một ngàn quyến thuộc. Ở cõi Diêm-phù-đề thì đổ mưa đúng thời, làm cho mầm mống trăm thứ lúa đều được tươi tốt, cho đến núi sông khe suối, rừng rú, ao rãnh, hoa quả cành lá gốc cây, mưa đều tưới khắp, không đâu không có.
Này Phổ Dũng! Nên biết rằng: Nếu có chúng sanh nào đối với chánh pháp này, nói lời không tốt, sanh tâm khinh chê, hủy báng, người ấy sẽ bị tội báo vô lượng vô biên. Lại nữa, nếu có chúng sanh nào đối với chánh pháp này, nói lời tốt đẹp tán thán, người ấy được phước cũng nhiều vô lượng vô biên. Người ấy liền có thể thân cận thiện hữu, được thấy đức Như Lai. Nếu được thấy Phật liền được tiêu trừ tất cả tội chướng.
*
Này Phổ Dũng! Ví như trong bốn đại châu có Thiết Luân Vương làm vua một châu, uy quyền tự tại, rộng lớn, khoái lạc, lại hay lợi ích tất cả nhân dân. Nay chánh pháp Đại Tập Hội cũng lại như vậy, ở trong cõi Diêm-phù-đề làm lợi ích cho tất cả chúng sanh. Nếu ai không được nghe chánh pháp này thì người đó không thể thành tựu Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, chẳng thể ở nơi Bồ-đề đạo tràng ngồi tòa sư tử, chuyển đại pháp luân, đánh trống đại pháp, cũng lại không thể nhập vào cõi Niết Bàn, phóng đại quang minh chiếu khắp thế gian.
Bồ Tát Phổ Dũng lại bạch đức Phật rằng: – Bạch Thế Tôn! Tại thế giới Liên Hoa Thượng ấy, đức Liên Hoa Tạng Như Lai đã nói về Tiên nhân, vị này có thể khiến cho người tạo tội ngũ nghịch được diệt hết trọng tội. Con thật không biết vị ấy ở địa vị nào? Cúi mong đức Phật từ bi khai thị.
Đức Phật bảo: – Này Phổ Dũng! Tiên nhân ấy đã được địa vị bất thối chuyển, không lâu nữa sẽ thành tựu Chánh Pháp Đại Tập Hội. Phổ Dũng nên biết rằng những lời nói của chư Phật rất thâm sâu vi diệu. Nếu ai nghe chánh pháp này càng sanh tâm tín ngưỡng thọ trì, thì người ấy sẽ thấy được Tiên nhân, cũng đồng thấy hằng hà sa số đức Phật Như Lai sắc tướng thù diệu, được chư Phật thương yêu, được chư Phật khen ngợi, thường an trụ trong Tam muội của chư Phật, nên có thể thông đạt được Chánh Pháp Đại Tập Hội nầy.
( Kinh Đại Tập Hội Chánh Pháp – Hết quyển hai)
Tô Chí Tâm viết
Kinh Đại Hội Chánh Pháp, con đọc gần hết rất hoan hỷ. Có đoạn người trẻ tuổi và người lớn tuổi. Có phải mình trôi lăn trong lục đạo này hoài sẽ thành người lớn tuổi không ạ? Với câu “đức Phật nhập diệt” là thế nào ạ? Có phải khi đã thành đức Phật rồi nhưng những kinh điển của Ngài đều không còn nửa hay là Ngài không còn trên thế gian nửa? Con xin chân thành cảm ơn sư Tuệ Tâm ạ! Với kinh này có bán ở đâu không ạ? Con tính mua về để hậu thế đời sau có duyên sẽ đọc được ạ. Nam mô A Di Đà Phật
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Phàm khi đọc kinh, đặc biệt là kinh điển Đại Thừa, chỗ nào hiểu được thì tốt, chỗ nào không hiểu được thì cứ để đó, đừng khởi tâm nghi hay thắc mắc làm gì thì mới đúng pháp. Kinh Đại Thừa nghĩa lý sâu thăm thẳm, trừ bậc Pháp thân Đại sĩ ra, e rằng khó có thể hiểu cho cặn kẽ được. Thực Tuệ Tâm không đủ trí huệ để có thế giảng được nghĩa trong kinh, mong bạn tùy hỉ! Ngay cả khái niệm “Đức Phật nhập diệt” để nói rõ nguồn cơn, thấu đáo tình lý, sợ rằng bậc Pháp sư giảng kinh cũng phải mất cả tháng, may ra mới xong được. Năm xưa, chỉ một chữ “Diệu” mà Trí Giả Đại sư giảng hết 90 ngày chưa xong. Một chuyện như thế đủ để thấy nghĩa kinh văn sâu như thế nào. Vậy nên Tuệ Tâm không dám lung lăng, phạm Đại vọng ngữ thì có hối cũng chẳng kịp…
Kinh này Tuệ Tâm cũng chỉ có bản PDF mà thôi. Bạn nếu phát tâm cầu kinh khẩn thiết, sau này đủ duyên cũng sẽ thấy mua được mà thôi.
Nam mô A Di Đà Phật!
Tô Chí Tâm viết
Cảm ơn sư Tuệ Tâm ạ.Nam mô A Di Đà Phật.
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật.