Hòa Thượng Tuyên Hóa: 31. Vượt bảy thử thách
“ Muốn học tốt, oan nghiệt tìm” bắt đầu ngay buổi tối đầu tiên thủ hiếu, Hòa Thượng đối diện với đủ loại khảo nghiệm không giống nhau, không những không bị dọa lui mà Ngài còn phát tâm đại bố thí dũng cảm phá tan bảy cửa ải.
Hòa Thượng Tuyên Hóa kể:
Ải thứ nhất – Chó sói
Tôi biết có một số người rất muốn nghe xem mùi vị thủ hiếu ở mộ phần ra thế nào? Cho nên hôm nay tôi nói sơ qua một chút. Ngày thủ hiếu thứ nhất, tôi đã gặp loại khảo nghiệm lớn rồi. Khảo nghiệm gì? Ban ngày không có chuyện gì xảy ra, nhưng đợi đến sập tối một chút, bỗng có một bầy chó sói ở gần đó ùa ra làm phiền tôi.
Loại chó này là giống chó sói của thời còn Nhật Bổn, đều ăn thịt người. Chúng nó thấy bên mộ phần có một người ngồi ở đó, kể như là miếng mồi ngon của chúng, nên cả mười mấy con từ bốn phương tám hướng ào tới tấn công tôi. Lúc còn nhỏ, tôi đã không sợ sài lang hổ báo, không gì làm cho tôi sợ. Tại sao tôi không sợ? Vì tôi không sợ chết, sanh ra là đã không sợ chết.
Lúc đó tôi tự nghĩ: “Tôi cứ ngồi ở đây, chúng nó muốn cắn thì mặc chúng cắn, chúng nó muốn ăn thịt tôi thì cứ ăn, muốn uống máu tôi thì cứ việc uống! Dù sao chăng nữa tôi vì mẹ mà thủ hiếu, tôi kể như đã chết rồi và cũng là chết đúng chỗ vậy.” Thế nên tôi nhắm mắt giả vờ không thấy để xem coi chúng nó hành động ra sao? Tôi cũng không biết chúng là chó rừng, hay là chó giả nữa và từ đâu mà kéo đến nhiều như thế.
*
Mới đầu chúng ở cách xa tôi khoảng 50 bước. Chúng nó vừa ra oai vừa xông về trước, bao vây tôi, rồi tiến đến càng lúc càng tới gần tôi hơn. Khi đến gần tôi khoảng 10 bước, đột nhiên chúng tru sủa ầm ỉ và cắn lộn nhau. Tôi không biết vì sao chúng lại rên la, giống như có người đang đánh chúng nó và tôi vốn không động đậy gì mà chúng đều bỏ chạy hết. Sau đó chúng nó không còn tới nữa.
Đó là ải thứ nhất của ngày thứ nhất, tôi thoát khỏi nạn vào bụng chó sói. Người muốn học tốt, thì oan nghiệt tới tìm; tưởng muốn thành Phật, thì trước hết phải bị ma khảo. Tôi thủ hiếu ở đây, cũng có thể nói là một việc thiện, nhưng các vị muốn làm việc thiện, các nợ oan nghiệt sẽ tới tìm các vị. Giống như nạn chó sói này, có lẽ kiếp trước tôi và bọn chó có nhân quả oan oan tương báo, cho nên ngay lúc tôi không phòng ngừa gì hết là chúng nó thình lình xuất hiện mà tấn công tôi một cách bất ngờ.
Nhưng tôi không chống cự chúng, cũng không đầu hàng. Không đề kháng giống như Đông Bắc bị Nhật Bổn xâm chiếm mà không đề kháng vậy. Nhưng Đông Bắc “không đề kháng” này kết quả là bị Nhật Bổn chiếm đóng. Còn tôi “không đề kháng” không đụng chúng đến một hơi gió mà lại đánh bại được chúng, cho nên đây có chút điểm không giống nhau.
Ải thứ hai – Ải Muỗi
Ở Đông Bắc vào tháng 3 vốn không có muỗi, nhưng không biết vì sao vào tối hôm thứ hai thủ hiếu, có rất nhiều muỗi lớn bay tới kêu vo ve rất lớn. Đương lúc đó, tôi nghĩ: “Hôm qua là nạn chó, hôm nay là nạn muỗi lại đến đây! Tôi vốn có thể đập chúng chết hết, nhưng tôi đang để tang mẹ, làm vậy sẽ có lỗi với mẹ tôi sao?
Được rồi! Tôi bèn phát tâm bố thí, tôi nói: “Xin chúng bây cứ việc tha hồ hút máu, tao đãi khách đó! Tôi vừa cởi áo ra, chúng liền bay tới đậu tấp nập trên thân tôi, nhưng chưa chích tôi mũi nào thì tức khắc bay đi. Các vị thấy có kỳ quái không?
Từ đó trở đi, tôi ở mộ phần thủ hiếu, không khi nào bị muỗi đốt. Những khách tới thăm tôi đều bị đám muỗi chích đốt tứ tung. Họ nói: “Ái da, đâu mà nhiều muỗi thế, sao có nhiều bác sĩ quá vậy!” Vì bị muỗi hút máu nên họ nói là bị chích, nhưng chúng nó không hề chích tôi. Tôi nói ra đây, phải chăng giống như chuyện thần thoại?
*
Các vị nghe rồi có thấy buồn cười không? Thật ra, điều này chẳng vui thú chút nào! Vì ngay lúc đó nếu tôi không có tâm bố thí, không cởi áo ra, thì chúng dễ gì bỏ qua cho tôi. Lúc đó tôi nghĩ: “Được, ta bố thí máu này cho chúng bây! Chúng bây hãy hút hết máu ta đi, dù có chết nơi đây ta cũng không báo thù chúng bây đâu.
Ta không những không báo thù mà nếu thành Phật, ta vẫn sẽ hóa độ cho loài muỗi mòng và làm bạn với chúng bây!” Một khi nghĩ vậy rồi tức bọn muỗi muốn làm bạn với tôi, nên dù đậu trên thân tôi, chúng cũng không nhẫn tâm hút máu của tôi. Các vị xem có phải là do có lực cảm ứng hay không?
Nói tóm lại, một khi tôi thật sự phát tâm bố thí là chúng nó liền tha cho tôi. Đây là cái cửa ải muỗi của ngày thứ hai. Do chuyện này, nên về sau tôi có cái bút hiệu là “Tỳ Kheo Muỗi”, vì tôi ký tên “Độ Luân” và “Tuyên Hóa” này có một số người thấy rất đau đầu, cho nên tôi viết tên là “Tỳ Kheo Muỗi”.
Ải thứ ba – Ải Kiến
Có người thầm nghĩ: “A, đó chẳng qua là chuyện cổ tích thôi,” thì các vị hãy coi như là chuyện cổ tích vậy! Tôi lại kể thêm chuyện cổ tích cho các vị nghe đây.
Chiều tối của ngày thứ ba là gì? Các vị nghĩ không ra, cũng không ai đoán đúng đâu! Là cửa ải kiến đó! Có cả ngàn vạn con kiến bò trên mình tôi. Khắp nơi trên thân tôi đều là kiến, chúng nó vừa bò vừa cắn tôi. Tôi nghĩ chắc lũ kiến tới đuổi tôi đi, không cho tôi thủ hiếu ở đây chớ gì! Hoặc là tới thử thách tôi, xem tôi có thành tâm thủ hiếu hay không? Tụi bây muốn đuổi tao đi, nhưng tao không có đuổi tụi bây đâu!
Tôi đang ngồi kiết già nhưng liền thả lỏng chân tay, nói: “Tùy tiện tụi bây bò sao cũng được, tao không xua đuổi tụi bây đâu! Tụi bây muốn bò lên đầu tao thì cứ việc, muốn bò trên mặt thì cứ lên, vào lỗ tai, vào lỗ mũi, vào miệng tao thì đều cứ tùy ý tụi bây đấy.”
*
Tôi nghĩ vậy xong, qua khoảng hơn nửa giờ sau, lũ kiến này cũng đều rút lui! Tôi lại qua được một cửa ải kiến. Các vị nói có kỳ quái không? Do chuyện này, sau đó không có tới một con kiến đến chỗ tôi thủ hiếu nữa. Đại khái, có lẽ bọn kiến muốn làm chúa đảng ở chỗ này nhưng làm không được nên mới bỏ đi.
Từ đó về sau, tôi biết là chỉ cần chúng ta giữ cái tâm không thù hiềm, không đối nghịch với bất cứ ai – dù chúng nó có đối địch với tôi đi nữa, tôi cũng vẫn làm bạn với chúng, cuối cùng cũng có ngày cảm hóa được chúng nó và được chúng nó coi như bạn hữu trong tương lai. Sau tôi có thêm một bút hiệu là “Kiến con.” Bút hiệu này cũng do đây mà ra.
Ải thứ tư – Ải chuột
Ngày thứ tư, không có muỗi, không có kiến cũng không chó, thì tới nạn chuột. Chuột này lớn giống như con mèo, mới đầu tôi tưởng chúng là mèo, nhưng khi nhìn kỹ, thấy có con màu trắng, có con màu xám. Lại có con ở trong đất trồng đậu, gọi là “chuột đậu”. Mắt loại chuột này rất kém, nhưng chúng đào hang khắp nơi dưới mặt đất. Còn có loại “Đại Nhãn Tặc”, mắt rất lớn, chúng có thể nhảy, và nhảy cao đến hơn ba thước.
Tôi ngồi ở đó, chúng nó ập tới không biết là bao nhiêu con mà kể, rồi bò nhảy trên người tôi, còn muốn nhảy lên đầu tôi nữa. Tôi đánh không lại chó, còn đối phó muỗi thì không thành vấn đề, nhưng tôi không đập chúng. Tôi cũng có thể đè chết đám kiến, nhưng tôi cũng không làm hại chúng. Bọn chuột này tới quá nhiều đi, tôi lấy tay gạt nó ra liền bị nó cắn tay chảy máu.
Vì vậy tôi nghĩ: “Mình không nên bắt nó, cứ để cho chúng cắn vậy!” Một khi tôi không đếm xỉa gì đến chúng thì không bao lâu, khoảng hơn 20 phút sau, chúng tự bỏ đi mất.
Ải thứ năm – Ải Rắn Độc
Vào ngày thứ năm, tôi cũng không biết từ đâu kéo đến một đống rắn độc: lớn có, nhỏ có, dài có, ngắn có, đủ các loại rắn. Bình thường chỗ tôi ở vốn không thấy rắn, nhưng bữa tối đó, đám rắn đều kéo tới nơi và cũng muốn cắn tôi. Tôi nghĩ: “Thì cho chúng nó cắn đi, cắn chết là xong việc!” Kết quả chúng cũng không cắn mà tự bò đi hết.
Ải thứ sáu – Ải Rết
Con gì lại đến trong ngày thứ sáu đây? Là con rết, không biết là bao nhiêu con mà nói? Tôi cũng không biết chúng từ đâu tới? Loài rết này lớn dài khoảng 3, 4 tấc. Lúc tôi ở chùa Từ Hưng ở núi Đại Tự, Hồng Kông đã thấy qua loại rết lớn này. Ở chùa Tây Lạc Viên cũng thấy qua; nhưng lúc trước đó, tôi chưa từng thấy qua loại rết nào dài đến thế.
Lũ rết này tới, cũng là vây quanh bốn phía, chúng bò lên chòi rơm kêu sột soạt, có vẻ oai phong lắm. Ngay lúc này, tôi nghĩ: “Bắt đầu là chó, kế đến là muỗi, rồi là kiến, thêm nữa là chuột, là rắn, là rết, cuối cùng là chuyện gì đây? Mặc kệ bây! Bất kể lũ bây là con gì tới đi nữa, thí cho bây cắn là xong!” Một khi tôi không khởi tâm hoảng sợ, cũng không sanh lòng sân hận, kết quả là chúng đều tự động giải tán.
Ải thứ bảy – Hương lạ xông mũi
Đến ngày thứ bảy thì không giống như trước nữa! Là gì thế? Có một mùi hương, loài hương thơm không có ở nhân gian, thật là làn hương lạ thơm ngát mũi! Đợi qua bảy ngày này, tình hình có vẻ bình lặng trở lại. Vậy là tôi đã vượt qua bảy ngày, bảy nạn thử thách rồi!
Hòa Thượng Tuyên Hóa: 32. Thủ hiếu vô kỳ hạn
Sau khi tang lễ mẹ xong, Hòa Thượng dựng một chòi rơm hình chữ A tại mộ phần mẹ để thủ hiếu. Đó là một chòi rơm nho nhỏ, phải khom lưng mới vào được. Ngày 16 tháng 9, Hòa Thượng đến chùa Tam Duyên ở Harbin trạm Nam Bình và được Ngài thượng Thường hạ Trí chấp nhận cho xuất gia. Thọ giới Sa Di xong Hòa Thượng lại trở về mộ phần mẹ.
Trong thời gian thủ hiếu, Hòa Thượng bái Kinh Hoa Nghiêm (lạy từng chữ một trong Kinh), Lễ Tịnh Sám, Tu Thiền Định, Tập Giáo Quán, ngày ăn một bữa và thường nhắm mắt tĩnh tọa ở trong chòi.
Hòa Thượng Tuyên Hóa kể:
Lúc đó tôi dùng mười mấy thân cây rơm Cao Lương, dựng thành cái chòi hình chữ A. Cái chòi này, nếu bên ngoài rơi tuyết thì bên trong cũng trắng xóa, vì là chòi thông gió. Còn bên ngoài trời mưa thì sao? Thì bên trong cũng ướt đẫm. Tôi ở chỗ như thế đó! Trong chòi chỉ có một cái bàn nhỏ, mỗi ngày tôi tụng kinh, niệm Phật, ngồi thiền ở đó, trong tâm cảm thấy rất an tịnh.
*
Tôi có thấy ma không? Không thấy! Lúc ấy không có ai đem cơm tới, tôi ở đó cũng không ăn cơm. Sau ngày thứ bảy, có người mang cơm tới. Người nào đã đem cơm cho tôi? Chính là cha tôi. Cha tôi lúc đó đã ngoài 70 tuổi rồi. Ông bảo tôi về nhà, “thôi không cần phải thủ hiếu nữa!” Ông vừa nói vừa chảy nước mắt.
Tôi vốn bảy ngày đã không ăn cơm mà cũng không thấy đói. Tôi ăn cơm xong, liền nói với cha tôi: “Sau này cha đừng có đem cơm cho con nữa! Người nhà mình đem cơm hay bất cứ cái gì khác, con cũng không dùng đâu!” Đó là cảnh trạng buổi ban đầu thủ hiếu ở mộ phần của tôi. Lúc đầu tôi tính thủ hiếu cho đến đói chết ở nơi đó, lúc nào chết thì kể như xong đời! Nhưng chỉ bị đói vài ngày, thì có người thấy tôi không ăn cơm, bèn đem cơm tới, tôi miễn cưỡng ăn một chút.
Trong lúc thủ hiếu tôi đã ăn qua gốc cỏ, lá cây. Có một lần tôi tìm thấy một thứ nấm trong cỏ. Nào ngờ ăn nhầm nấm này, tôi bị cười suốt ngày, cho nên tôi mới biết là trong nấm đó có vi khuẩn cười! Khi ở phần mộ thủ hiếu, tôi vẫn tiếp tục lễ lạy và lúc đó tôi đã xuất gia. Tôi xuất gia vì muốn đoạn dứt luân hồi sanh tử để không phải lưu chuyển trong giòng sanh tử nữa. Cha tôi không biết tôi muốn xuất gia, đợi đến khi tôi thủ hiếu, ông mới biết.
*
Tôi nhất cử, nhất động vốn đều làm theo chữ hiếu, không phải như người nào đó quy định thủ hiếu trong bao nhiêu năm, tôi thì thủ hiếu vô hạn kỳ, giờ khắc nào cũng tưởng nhớ đến cha mẹ, không dám làm điều sai trái. Nếu tôi làm sai, tức là một đệ tử bất hiếu rồi. Các vị hỏi tôi thủ hiếu bao nhiêu năm?
Cho đến bây giờ tôi vẫn còn thủ hiếu, có thể nói là không có kỳ hạn, tôi cũng không biết là đã bao nhiêu năm rồi! Vì lẽ đó, tôi đặc biệt chiếu cố đến người già, tôi muốn nuôi dưỡng tất cả người già cả. Tại sao tôi muốn dưỡng lão cho mọi người? Vì tôi vẫn muốn báo ân mọi người, cũng bởi ai nấy đều xưng tán tôi tận hiếu ra sao ra sao đó, khiến tôi thật ái ngại – vì tôi chưa làm trọn vẹn.
Cho nên, tôi xem tất cả người cao niên như là cha mẹ tôi “Người nam đều là cha, người nữ đều là mẹ tôi.” Tôi thật tâm quán tưởng: Chúng sanh đều là cha mẹ tôi ở quá khứ và là chư Phật ở vị lai.
Lê Đình Sứng viết
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT!
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật.
Ngọc viết
Nam mô A Di Đà Phật.
Nam mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát.
Hôm nay con đọc đến trang 4 rồi, hay lắm luôn. Cảm ơn thầy tuệ tâm nhìu ạ!!!
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!