Hòa Thượng Tuyên Hóa: 13. Máu nhuộm Kinh Pháp Hoa
Có câu: “Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai.” Nghĩa là lòng thành cực điểm có thể phá cả núi vàng. Hòa Thượng chuyên tâm, dụng công tu đạo, xem Kinh Pháp Hoa đến nỗi con mắt chảy ra máu. Đây chỉ sơ lược một, hai điều về sự dụng công của Ngài.
Hòa Thượng Tuyên Hóa kể:
Lúc trước, khi tôi đọc Kinh Pháp Hoa, mãi mê xem đến đỗi mắt chảy máu luôn.
Tại sao chảy máu? Vì qua nhiều ngày không ngủ, quỳ ở đó xem kinh Pháp Hoa, càng xem càng thích, càng đọc càng muốn đọc thêm, đọc đến độ quên ăn cơm, quên ngủ nghỉ, ngay cả khi con mắt bị chảy máu cũng không hay biết. Đợi đến khi máu nhiễu giọt xuống cuốn kinh, thấy sách có màu đỏ, tôi mới biết ra mắt mình đã bị chảy máu. Lúc bấy giờ đôi mắt không chịu làm việc nữa rồi, nên tôi không nghỉ ngơi cũng không được. Đây là việc tôi đọc kinh Pháp Hoa, đọc đến nỗi như vậy.
*
Có người nói: “Hỡi ơi! Pháp Sư thật là ngu quá!” Không sai, nếu không ngu si thì mắt tôi đâu có bị chảy máu như vậy. Nếu thông minh giống như các vị, thì con mắt đâu có chảy máu, đúng không? Trong tâm các vị cười thầm nói: “Là như vậy đó!” Các vị ngại không cười ra mặt mà cười trong bụng rằng: “Đương nhiên là tụi tôi thông minh hơn ông rồi!” Tuy các vị thông minh hơn tôi, nhưng bây giờ các vị là đệ tử tôi, nên dù có thông minh cách mấy đi nữa, rốt cuộc các vị cũng phải tu học theo tôi thôi!
Khi đọc Kinh Pháp Hoa, tôi đọc đến như thế. Tôi còn nhớ lại thuở quá khứ, việc gì tôi cũng đều làm qua. Các vị đừng cho rằng ông Sư Phụ này chỉ là một Pháp Sư thôi, vì tôi cũng đã làm Hoàng Đế, làm Tể Tướng rồi. Nói tóm lại, chức tước gì tôi cũng làm qua, tuy tôi nhớ không được rõ ràng, nhưng nhớ mang máng là có chuyện như vậy. Tôi nay không muốn làm Hoàng Đế, cũng không muốn làm Chuyển Luân Thánh Vương, vì ở những ngôi vị đó, có lắm chuyện phiền phức!
Hòa Thượng Tuyên Hóa: 14. Bắt đầu giảng Lục Tổ Đàn Kinh
Bởi lúc đó có rất nhiều vị xuất gia không biết chữ, nhưng khốn nỗi không có chỗ học Phật pháp. Lúc 16 tuổi Hòa Thượng đã tự lãnh trách nhiệm hoằng dương Phật pháp, ở chùa giảng Kinh Lục Tổ, Kinh Kim Cang cùng Kinh A Di Đà.
Hòa Thượng Tuyên Hóa kể:
Lúc còn nhỏ tôi không biết nói chuyện, khi nói rất chậm chạp vụng về. Nhưng đến 16 tuổi, sau khi tham gia hội Đạo Đức tôi đã học cách diễn giảng, ngày ngày luyện tập nói chuyện, nên nhờ vậy mà tôi biết diễn giảng. Sau đó tôi nghiên cứu Phật pháp, tôi cũng luyện tập thuyết pháp cho đại chúng nghe. Tôi biết bao nhiêu thì nói cho họ nghe bấy nhiêu; nếu không biết, đương nhiên là không thể giảng rồi. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tôi tâm nguyện muốn phục vụ Phật giáo, tôi cũng làm nhiều việc trong hội Phật giáo.
Lúc 16 tuổi, mỗi ngày tôi giảng Lục Tổ Đàn Kinh, Kinh Kim Cang ở trong chùa. Biết bao nhiêu chữ kinh điển thì tôi giảng bấy nhiêu. Lúc đó, có chữ tôi còn không biết. Những người nào tới nghe? Là một số Thầy tu, kỳ lạ thật! Trung Quốc lúc bấy giờ có rất nhiều người mù chữ.
*
Các Thầy này đều không biết chữ, muốn học Phật pháp nhưng không có chỗ nào để học. Vì tôi thì ít ra cũng biết được vài chữ, nếu như tôi không giảng cho họ nghe, họ sẽ vĩnh viễn không biết được Phật pháp là gì? Phật giáo là chi?
Lúc ấy tôi giảng một vài bộ kinh ngắn như Kinh Kim Cang, Kinh A Di Đà. Tôi cũng giảng các chủ đề khác thuộc về Phật pháp. Lúc 16 tuổi, tôi đã tự nhận lấy trách nhiệm hoằng dương Phật pháp rồi. Cho đến ngày nay, nhờ luyện tập, nên tôi từ không biết giảng cũng giảng được vài câu, không biết nói cũng có thể nói được vài câu. Khi đọc Lục Tổ Đàn Kinh, càng đọc tôi càng hứng thú, càng thích đọc thì càng muốn đọc thêm.
Đọc Lục Tổ Đàn Kinh tới chỗ: “Pháp vốn không đốn tiệm, mê ngộ có chậm mau,” tôi nghĩ: “Tại sao còn có Đốn, Tiệm? Sao gọi là Đốn? Sao gọi là Tiệm? Đốn và Tiệm là một thứ? Hoặc giả là hai thứ?” Tôi nghĩ cách nói pháp Đốn Tiệm này rất không bình đẳng, bèn viết câu đối như sau:
*
Đốn Tiệm tuy khác
Thành công chỉ một
Phân chi Nam Bắc
Thánh phàm tạm khác
Căn tánh cũng đồng
Nói chi Đông Tây.
Lúc 17 tuổi, tôi còn nói được những câu như sau:
Nhất câu Di Đà vạn pháp vương
Ngũ thời Bát Giáo tận hàm tàng
Hành giả một lòng chuyên trì niệm
Như nhập tịch quang bất động trường.
Niệm Phật là vua trong vạn pháp, bất luận Ngũ Thời, Bát Giáo gì cũng đều ở trong một câu Di Đà này.
Hòa Thượng Tuyên Hóa: 15. Quảng bá Kinh Phật
In Kinh, ấn tống Kinh sách thì được nhiều công đức. Phàm gặp chuyện chúc mừng, cầu phước, sám hối, tiêu tai, siêu độ đều thích hợp cho việc in Kinh.
Hòa Thượng Tuyên Hóa từng nói: “Nếu các vị phát tâm in Kinh, lưu hành đến khắp nơi, tặng cho mọi người xem đọc, để họ nhận biết về Phật pháp tức có công đức lớn nhất, tức các vị nhất định sẽ khai mở tâm trí và thâm nhập Kinh tạng, trí huệ như hải.” In Kinh đây, không phải chỉ in một quyển Kinh cho mình dùng, tự mình khai tâm mở trí mà là in số Kinh sách lớn giúp phương tiện cho mọi người đều có cơ hội khai mở trí huệ.”
Hòa Thượng Tuyên Hóa kể:
Lúc tôi còn trẻ, mới đầu tôi không biết giảng kinh, còn làm các công tác hoằng pháp khác thì sao. Là công tác gì? Tức in Kinh. Thí dụ như có người muốn in Kinh, tôi bèn hùn tiền in Kinh, in vài trăm, vài ngàn bộ, sau đó từ từ gởi tặng bạn bè, thân quyến. Vào năm mới hoặc tới khi chúc mừng sanh nhật của họ, tôi liền tặng họ một chút quà.
Là quà gì? Tức kinh Phật. Bởi người Hoa thích giấy đỏ, cho nên tôi gói bằng giấy đỏ rất trân trọng rồi gởi tặng họ. Tôi nói: “Tôi tặng anh món quà này, là vật rất quan trọng, tại sao? Vì quà này sẽ cứu giúp cho pháp thân huệ mạng của anh. Tôi là bạn của anh, cho nên tôi đặc biệt đem Phật pháp mà tôi thích nhất biếu tặng anh đó!”
*
Tôi thành khẩn nói với anh bạn như vậy thì anh ấy nhất định sẽ xem sách rồi sanh lòng hứng thú đối với Phật pháp và sẽ tìm tôi, hỏi: “Bộ kinh này anh thỉnh ở đâu vậy? Tôi còn có bạn bè khác muốn có bộ kinh này, anh có thể nào gởi thêm cho tôi vài bộ nữa không?” Tôi cứ vậy mà làm, thế là tôi lại gởi cho anh ta thêm một bộ kinh nữa. Ở Đông Bắc tôi không có gì khác, chỉ là có rất nhiều Kinh Phật. Kinh Phật trong phòng tôi sợ còn nhiều hơn kinh sách ở Phật Giáo Giảng Đường (Hồng Kông) nữa.
Tôi đến chỗ nào, là có rất nhiều kinh Phật theo đó, vì tôi thích nhất là in Kinh Phật. Hiện có thể dùng máy để in các bài giảng ra, tôi rất thích cách hoằng pháp này. Tôi đối với công tác chuyển pháp luân bất thoái là như vậy. Hy vọng mỗi người cũng đều nỗ lực tận tâm đối với công việc này. Vì Kinh điển ở nước Mỹ rất hiếm hoi, nên chúng ta nay phát khởi in Kinh trước tiên. Đây là một phương pháp hoằng pháp, một mặt in kinh tạo công đức, một mặt khai mở trí huệ của mình.
Hòa Thượng Tuyên Hóa: 16. Không hiểu chuyện tình yêu
Mới bắt đầu đi học, Hòa Thượng học rất dở nên bị người khác coi thường. Sau học rất giỏi, lại có người ghen ghét hoặc hâm mộ. Thậm chí có cô bạn học khảo nghiệm, nhưng Hòa Thượng vẫn nhất tâm kiên trì định lực, hóa giải được những chuyện lôi thôi.
Hòa Thượng Tuyên Hóa kể:
Thông thường, hễ làm việc gì thì cũng có cái phiền của việc ấy. Đi học có cái phiền của việc học, làm công có cái phiền của sự làm công, đi buôn bán có cái phiền của việc buôn bán, làm quan có cái phiền toái của chức quan. Làm tu sĩ cũng có cái phiền của Thầy tu. Tuy có phiền phức, nhưng nếu các vị biết cách làm thì phiền phức sẽ không là cái đáng kể. Các vị có thể chuyển đổi cảnh giới thì sẽ không bị phiền nữa, tức là biết thuận theo cảnh nghịch. “Phản giả đạo chi động, nhược giả đạo chi dụng,” nghĩa là sự tương phản là động lực của đạo và sự yếu nhược là dụng của đạo.
Bất luận làm sự việc gì, nếu các vị không biết buông xả thì có lắm chuyện phiền. Còn như các vị xả bỏ được tức không có phiền hà gì. Sao gọi là buông xả? Tôi thường thường nói với các vị “Everything is okay! No problem! Mọi chuyện đều tốt đẹp, không có vấn đề gì!” Nếu các vị có thể làm được như vậy, các vị sẽ là người tuyệt hảo. Lúc tôi đi học cũng có lắm phiền phức.
*
Mới đầu học rất ngu nên ai nấy không coi tôi ra gì, nói: “Từ đó tới giờ chưa gặp đứa nào mà ngu dữ vậy, ngay cả tám câu trong Tam Tự Kinh mà nó cũng không thuộc nổi.” Nhưng đến khi nhập môn rồi thì tôi học rất khá. Học giỏi thì tốt thật nhưng lại có cái phiền của việc học giỏi. Phàm học dở thì bị người ta coi thường. Còn học giỏi thì có người đố kỵ và cũng có kẻ ái mộ. Ông Thầy ấy cũng không biết làm Thầy vì ổng đã tán thán tôi ngay giữa lớp học rằng:
-Thầy dạy học đã năm, sáu chục năm rồi mà chưa gặp trò nào học giỏi như vậy, trong tương lai người này nhất định sẽ làm nên đại sự, các con hãy để ý xem!
Thầy giáo khen tôi như vậy tức phiền phức tới ngay. Có chuyện phiền gì ? Là cái phiền của cô bạn học. Tôi không cần phải giải thích, tức các vị cũng hiểu rõ. Cô bạn học này muốn cái gì, chắc các vị cũng biết luôn. Bởi vì Thầy giáo ca tụng tôi quá xá, nói sau này tôi có thể làm chuyện đại sự, nên có lẽ cô ta muốn xem coi là đại sự gì đó mà! Đợi lúc tôi xuống kháng để trả bài, cô nàng lấy chân khều chân tôi. Lúc đó tôi đã 16 tuổi rồi, nói một câu hơi khó nghe là tôi đã “bất giải phong tình” (không biết chuyện tình yêu), tôi đã không biết gì về tâm lý của bọn con gái.
*
Cho nên lúc ấy tôi phát cáu trợn mắt la rằng: -Tao đánh chết mày bây giờ! Mày làm cái gì vậy?” Làm cô ta hoảng hồn, rút cổ le lưỡi rồi chạy tuốt.
Cái phiền phức này coi như đã xong! Nhưng các vị đoán xem rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Nhà cô nàng nhờ bà mai mối tới nói chuyện với mẹ tôi, nói vì tôi học giỏi, nên khiến nàng ta mê mết. Nhà cô ta không đòi hỏi gì cả, họ không muốn tiền, cũng không muốn lễ vật, chỉ cần bên nhà tôi đồng ý là được! Mẹ tôi nghe nói vậy, mừng vô kể.
Chờ tôi vừa về tới nhà, mẹ tôi bèn bảo tôi rằng: – Nhà cô bạn học con có cậy bà mai tới nói chuyện cưới hỏi cho con, họ nói chỉ cần mình nhận lời là họ không đòi hỏi điều kiện gì hết, cái gì họ cũng không muốn và sẽ tự đưa con gái của họ qua đây.
– Vậy mẹ tính sao? Mẹ có chấp nhận lời của người ta không?
– Mẹ nói đợi con về, mẹ sẽ hỏi lại ý của con.
– Mẹ nói để hỏi ý con, cũng coi như là mẹ thông minh đấy, vì mẹ đã không tự làm chủ. Còn nếu như bữa nay mẹ nhận lời người ta, thì ngày mai con sẽ xuất gia cho coi.
– Con không được xuất gia.
– Nếu mẹ không muốn con xuất gia, thì mẹ chớ nhận lời của cô gái ấy.
– Được rồi!
Thế là cái chuyện phiền phức này cũng được đẩy lui.
Lê Đình Sứng viết
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT!
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật.
Ngọc viết
Nam mô A Di Đà Phật.
Nam mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát.
Hôm nay con đọc đến trang 4 rồi, hay lắm luôn. Cảm ơn thầy tuệ tâm nhìu ạ!!!
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!