Tây Phương Xác Chỉ: Hết Duyện Ứng Hiện
Có kẻ muốn được làm quan, hỏi Bồ Tát sẽ được thỏa nguyện hay chăng, Bồ Tát dạy:
– Cái việc làm quan ông đừng mong tưởng. Ông phải biết rằng: Thông kinh sử là văn, luyện thao lược là võ, sức lực hơn người là dũng, trí năng xuất chúng là tài. Ông tự lượng xem mình có được một trong những điều ấy hay chăng? Nếu chẳng có được một điều nào trong bốn điều trên mà muốn làm quan thì bất quá chỉ là hạng gặp may mà thôi.
Nếu là hạng gặp may thì ngay ý niệm ban đầu đã bất chánh. Một khi làm quan ắt sẽ cậy oai cậy thế, lăm lăm bóc lột dân chúng để cốt ấm thân mình, quyết chẳng thể làm điều tốt cho nước cho dân. Ðến nỗi tích ác ngày càng sâu, chẳng biết cải hối. Đời sau nhất định làm thân trâu, ngựa, lạc đà, lừa có sức mạnh để báo đáp người đã nuôi mình. Như các loài súc sanh trong trận chiến tranh vừa rồi đều là hạng tham lộc ham công đời trước, là hạng chẳng có chút công đức gì với thiên hạ cả.
Nhưng lẽ báo ứng xa gần không kỳ hạn, hoặc là gặp họa ngay trong đời này, hoặc con cháu mắc vạ. Chẳng hạn như bọn người tội phạm bị giam cầm, thân bị cắt xẻo, đâm chém. Con cháu hư hỏng hoặc tuyệt diệt không ai nối dòng là bởi như thế đó.
*
Lại còn kẻ tổn hại lương dân, đoạt tài sản họ, ấy là vật bất nhân bất nghĩa. Ðem những thứ ấy cúng tế tổ tiên khiến tổ tiên càng nặng tội. Ðem cúng thần minh, thần minh thêm giận. Ðem cúng chư Phật thánh hiền, Phật thánh ứa lệ. Ðem kính phụng người nhân từ có đạo đức khiến họ đâm ra thẹn hổ.
Như vậy là tội ác chưa cùng cực mà oán kết chồng thêm. Ðời sau quyết định sẽ làm loài dê, heo, gà, chó là những loài không có sức mạnh để báo đáp người nuôi mình và hạng người bần cùng, hạ tiện rất khổ trong thế gian.
Hơn nữa, hạng người nhờ may được làm quan ấy dẫu làm việc tốt lành gì cũng chẳng tránh khỏi trong công lẫn tư, trong thiện lẫn ác. Tội phước ảnh hưởng chẳng sót tơ tóc. Tham danh tiếng, vinh hoa hữu hạn để phải chịu ác quả bao đời. Làm quan nhờ may mắn, tâm đắm chìm trong lợi dục. Những chuyện như vừa nói trên, thế bắt buộc phải vậy, chẳng đáng sợ sao!
Ông Vương Ðịnh Hựu cầu con, Bồ Tát dạy:
– Ông từ nay đừng giết sanh mạng, đừng ăn thứ những loài vật khác, đừng đa dục, lắm sân hận. Vì sao thế? Sát sanh tổn hại đức từ của trời đất, trái nghịch đạo trưởng dưỡng. Ăn thịt những loài vật khác ắt tăng thêm dâm, uế, hoặc đến nỗi bị bịnh nặng. Ða dục, nhiều sân hận tổn hại thọ mạng rất nhanh, phá vỡ sự bình hòa của nguyên khí. Còn phạm vào cấm kỵ của âm dương rất nhiều.
*
Ông nay nên phải luôn dè dặt giữ gìn ba điều ấy, một lòng phụng dưỡng mẹ già. Bố thí, từ ái, giúp người nghèo, cứu người khổ, làm đủ các việc âm đức. Tích lũy chẳng bỏ phế thì trời ắt sẽ ban điều tốt đẹp cho ông.
Bồ Tát dạy ông Lục Ðịnh Tức bài kệ như sau:
Thân cận bậc lão thành/ Ðừng quen kẻ ác dại,/ Bậc quân tử thượng đạt/ Các ông nên cố gắng/ Khuyên bảo mẹ tu hành/ Ấy chính là đại hiếu/ Phải chí thành cung kính/ Tuân lời Bồ Tát dạy.
Ngài lại dạy rằng:
– Ông về nhà, đến bên mẹ thiết thiết tha tha khuyên mẹ chí tâm niệm Phật, cầu sanh Cực Lạc. Nếu mẹ chẳng ăn chay nổi thì đừng miễn cưỡng, chỉ cốt mẹ không sát sanh. Nếu mẹ chịu quy hướng Phật Di Ðà, tự thôi ăn mặn thì đấy là hiếu hạnh bậc nhất trong thế gian. Ông hãy gắng làm thế.
Lúc bấy giờ, duyên ứng hiện của Bồ tát đã hết. Vì thế, ngài triệu tập các đệ tử, người nào cũng được Bồ Tát dặn dò.
Ngài dạy ông Ðịnh Miễn:
– Ông tên là Ðịnh Miễn, nên tự hiểu danh hiệu mình: Gắng sức tu hành sẽ tự được khai ngộ Vô Thượng Bồ Ðề. Làm bậc thiện tri thức, nối tiếp Phật huệ mạng. Ông đừng tự buông bỏ.
*
Ông Ðịnh Khai hỏi về yếu chỉ Nhất Tâm Tam Quán, Bồ Tát dạy:
– Ðiểm mầu nhiệm trong pháp Tam Quán của tông Thiên Thai là ở viên tâm. Nếu biết được viên tâm thì thấu tột được đạo.
Bồ Tát dạy ông Ðịnh Khai cùng Ðịnh Miễn cùng đứng, nhận lấy bài kệ:
Nhất khai thì nhị khai/ Kể từ nay trở đi/ Hạt giống dòng Bồ Ðề/ Ðược hai tay khéo trồng
Ngài dạy ông Thượng Ðức:
Ðầu đã hói/ Nên tri túc/ Nghĩ vô thường/ Ðoạn ái dục!/ Nam mô A Di Ðà/ Niệm niệm luôn tiếp nối
Bồ Tát dạy ông Nhĩ Chi:
Siêng thì chẳng bịnh/ Chẳng siêng sẽ bịnh/ Chớ bảo túc nghiệp/ Báo ứng rất gần!/ Nhiều lần thân cận/ Từ phụ Di Ðà/ Còn được sống lâu/ Huống là hết bịnh.
* Bồ Tát dạy ông Trần Ðại Tâm:
Già chẳng dễ chịu/ Chết quyết trói buộc,/ Xong nợ con cái/ Mới hòng sướng vui./ Cực Lạc chẳng xa/ Chớ tự cách tuyệt
* Bồ Tát dạy ông Trầm Nguyên Huy:
Thẳm sâu chẳng lộ/ Mới là trì giới/ Nếu lộ ra ngoài/ Không lâu ắt bại/ Niệm đã chẳng chơn/ Chẳng được tự tại/ Phước, họa, cát hung/ Ông phải tự dè.
*
* Bồ Tát dạy ông Ðỗ Nghĩa Kiến:
Thiện chính là nghĩa/ Bất thiện bất nghĩa/ Nghĩa, thiện chẳng hai/ Chỉ thấy cái nghĩa/ Vì nghĩa mà thấy/ Chẳng thấy phi nghĩa/ Lúc thấy phi nghĩa/ Thấy vô kiến nghĩa.
Bồ Tát dạy nữ đệ tử Ý An như sau:
“Vì mắc bịnh mà bà chẳng niệm Phật hay sao? Ôi chao, bịnh càng nặng càng phải siêng niệm mới tốt chứ! Nếu đến lúc bịnh nặng quá chẳng niệm nổi thì đã lỡ làng rồi!”
Bồ Tát dạy ông Vô Hủ:
Báu chi miếng ngọc?/ Phải tiếc tấc bóng/ Chánh niệm Di Ðà/ Tín quang rạng rỡ/ Ðừng tham chuyện cũ/ Mất luôn tiền đồ.
Bồ Tát dạy ông Thường Nhiếp:
Có miệng tựa hồ câm/ Có tai làm như điếc/ Chẳng lẫn lộn với đời/ Mới là sùng đạo nghiệp
Ngài dạy ông Thường Nguyên như sau:
Hạnh chớ để biếng nhác/ Biếng nhác chẳng là Tăng/ Nếu ông tự phế hạnh/ Thân mang nhiều hậu họa
Bồ Tát dạy ông Ðịnh Mậu:
Ông là đạo nhân/ Phải tịnh tâm mình/ Tịnh được cái tâm/ Mới hơn người được!
Bồ Tát dạy ông Ðịnh Tùy:
Hạnh ròng chắc là quý/ Nhưng vẫn là chưa hay/ Nếu chỉ có như thế/ Mà đã coi là đủ/ Thì xuất gia ích gì?/ Phải nguyện lìa si não/ Nên khởi phát đạo ý/ Ðừng để bỏ luống uổng
*
Bồ Tát dạy ông Tra Ðịnh Hoằng:
Bồ Tát nói kệ/ Về bảo mẹ ông/ Lúc thường uống ăn/ Chóng lo xong việc (**).
Bồ Tát dạy ông Trần Ðịnh Chuyên:
Mình trời cao nhất/ Không đâu chẳng thấy/ Ông giữ sơ tâm/ Chớ để giảm ít.
Bồ Tát dạy ông Ðạt Bổn:
Ðạt Bổn vô bổn/ Nên dứt vạn duyên/ Chỗ nào chẳng yên?/ Bởi thế, gấp gấp!/ Một mai xuôi tay/ Trai cày, gái dệt,/ Hồi tưởng sanh tiền/ Ông sẽ khóc lóc.
Bồ Tát dạy từng người xong, lại bảo đại chúng rằng:
– Từ lúc ta giáng cơ đến nay, những lời ta nói ra đều là những điều yếu diệu để tu hành. Các ngươi phải luôn luôn thể hội, cực lực tuân hành thì nhất định sanh về thượng phẩm. Từ nay Bồ Tát sẽ chẳng giáng đàn nữa. Các đệ tử ai nấy phải nỗ lực, đừng để lỡ dịp này.
Khi ấy, các đệ tử nghe lời Bồ Tát dạy đều khóc lóc buồn tiếc, chẳng ngửa nhìn lên nổi. Bồ Tát bảo:
– Này các đệ tử! Các ông cho rằng nếu Bồ Tát chẳng giáng lâm nữa, e rằng mình sẽ đâm ra biếng nhác, vì đó sẽ bị sai sảy. Chẳng phải vậy đâu! Vì sao vậy? Từ rày trở đi, các ông có tinh tấn thì chỉ là chính các ông tinh tấn, bỏ đường trần tiến vào cảnh thánh; đấy là hành vi của bậc đại trí đại hiền. Còn nếu biếng nhác thì cũng chính là tự các ông biếng nhác, ngoảnh mặt với đại đạo, bước vào chỗ bùn lầy; đấy là hành vi của kẻ vô tri, hạ ngu.
*
Này các đệ tử! Cần phải luôn tấn tu, chớ sanh lưu luyến, vướng mắc, luôn gấp rút nỗ lực, có chi mà buồn thương!
Lát sau, Bồ Tát lại dạy:
– Các ông chẳng nên mong tưởng Bồ Tát sẽ giáng cơ nữa. Vì sao vậy? Bày ra chuyện cầu cơ vốn là chỗ quỷ thần dựa dẫm, chứ chẳng phải là việc thường ứng hóa của bậc đại Bồ Tát. Nếu các ông tuân phụng lời ta dạy chẳng sai, đối với Bồ Tát sanh tấm lòng cung kính, sanh ý tưởng khó được gặp gỡ thì chính là báo ân một cách lớn lao.
Khi ấy, các đệ tử tuy nghe pháp dụ nhưng vẫn bịn rịn chẳng nỡ chia tay. Bồ Tát lại dạy:
– Này các đệ tử! Trong túc nhân xưa kia, Bồ Tát cùng các ông có đại duyên. Từ nay ta chẳng giáng đàn nữa, nhưng chẳng nên nghĩ là chúng ta lìa xa nhau. Nên biết rằng Giác Minh Diệu Hạnh lúc nào cũng ở ngay trước mắt các ông. Các ông dè dặt, chớ để một ngày nào quên mất, tự buông bỏ Giác Minh Diệu Hạnh.
Giây sau, Bồ Tát lại dạy:
– Này các đệ tử! Pháp hội đã xong, ai nấy nên đi về đi. Bồ Tát chẳng từ đâu đến, chẳng đi về đâu! Chớ nên khăng khăng chấp nê là Bồ Tát nhất định chỉ hiện diện trên một bức giấy mà thôi! Ai nấy nên niệm một câu A Di Ðà Phật, chí thành làm lễ, cúi lạy nhận lãnh, phụng hành mới là phải vậy!
(Tây Phương Xác Chỉ -Bửu Quang tự đệ tử Như Hòa dịch- Hết)
(Tuệ Tâm 2020)
Xem thêm:
+ 10 chuyện nhân quả báo ứng có thật.
Trả lời