Ông phải biết mọi sự trên đời đều có nhân quả. Người chân thật tu hành thì không nên dòm tìm, soi mói lỗi thế gian. Sai sót của ông là do quá chấp trước, nên đã biến tâm mình thành tâm ma, rơi vào cảnh quỷ!
Độc tài
Ông có biết sau khi hầm hè với vợ con rồi, trong lòng họ thấy thế nào chăng? Do họ bị ông áp chế, khí oán giận không được bung ra, phải nén cả vào trong. Hơn nữa ngọn lửa vô minh của ông, theo những tiêu cực của xã hội mà càng cháy bùng dữ dội. Thế là người nhà biến thành nạn nhân, thành chỗ trút bực, trút giận của ông. Họ phải chịu đựng trường kỳ tháng, năm như thế, làm sao kham thấu?
Ông hiện giờ là một người hai mặt. Một mặt là kẻ có tâm, là chồng tốt yêu vợ, cha lành thương con. Còn một mặt khác nữa lại là kẻ có tâm ma hung ác, toàn gieo tổn thương cho quyến thân. Nay con ông vướng bịnh hiểm, ông chẳng những không phản tỉnh đề nhìn ra lỗi mình. Ngược lại còn oán trách Phật Bồ tát không che chở chúc phúc cho ông. Thật vô cùng sai lầm!
Sám hối
Ông nghe vậy thì òa lên khóc:
– Con quá ngông cuồng kiêu mạn, tự sa vào tâm ma. Con luôn cho rằng mình là người chồng tốt, cha lành. Nhưng thực ra con chỉ là kẻ ôm tâm xấu hại người! Vợ của con ba mươi năm nay luôn tròn bổn phận, một bề phu xướng phụ tùy. Con muốn học Phật bà cũng chịu. Con bắt ăn chay bà cũng chiều con, dù trong lòng không muốn. Sau đó con đề xuất ngủ riêng, đoạn dục.
Hễ con nói là bà vâng theo, chưa từng nghĩ đến tâm tư tình cảm của bà. Quên rằng bà cũng là người biết buồn, vui, hờn giận. Con luôn cho là mình tu hành tinh tấn, giờ mới biết toàn phạm sai lầm cả! Con chính là ma quỷ luôn đem đến áp bức, thống khổ cho người. Con chỉ biết có mình, luôn cho rằng cái gì mình cũng đúng, cũng hay, không ai được phép cãi. Con sống ích kỷ tư lợi, luống uổng suốt bao năm nay… hu hu!
*
Tôi trước đây chỉ nghe các bà, các cô, các mẹ khóc vừa rên. Nay lần đầu trong đời mới nghe một nam tử 60 khóc hu hu. Vừa tự kể lỗi mình um sùm, vừa khóc vừa than sám hối. Trong phòng khách bên phía quý bà nhiều người cảm động bật khóc thành tiếng.
Chỉ có sư phụ là điềm nhiên đoan tọa, đôi mắt hơi khép của ngài khẽ động đậy. Bỗng sư phụ khai khẩu:
– Ta đâu có nói là con gái ông nhất định phải chết! Sao ông chẳng hỏi phương pháp cầu sống?
– Dạ??
Không khí trong phòng như ngưng đọng, mọi âm thanh hoàn toàn im bặt. Lão cư sĩ bỗng quỳ mọp trước sư phụ, dập đầu lia lịa, mọi người đều quỳ xuống.Sư phụ từ tốn nói:
– Phật pháp là diệu pháp, tất cả duy tâm tạo. Tâm có thể khiến ông đọa địa ngục, có thể khiến ông thành Phật. Có thể khiến ông bị bịnh, tử vong, cũng có thể khiến ông hóa giải, chuyển nguy thành an. Chú Đại Bi là thuốc vạn năng, khéo trị tám vạn bốn ngàn chứng bịnh. Nhưng cần phải sám hối chân thành thì tác dụng thuốc mới phát. Nếu như con gái ông lành bịnh rồi, ông có còn nóng nảy, độc tài, áp bức nữa chăng?
Cho thuốc
– Quyết không! Con sẽ không dung dưỡng các tật xấu đó nữa, con sẽ đổi mới, làm lại từ đầu.
– Được! Tốt lắm! Nếu muốn thành Phật, trước phải thành người hoàn mỹ. Phật đối với tất cả chúng sinh đều từ bi. Phật là bậc đại giác, có thần thông trí huệ cao tột, nhưng Ngài chưa bao giờ nổi nóng cáu giận với đệ tử, chưa hề la hét chửi mắng ai. Pháp Phật giảng là giúp người minh lý. Hiểu rõ đạo thì trong sinh hoạt ngày thường, trong công việc luôn thực hành Phật pháp. Đây gọi là “minh lý tức sự”.
Người tu hành mà nóng nảy hét la là đại kị, có câu: “Lửa sân thiêu hủy rừng công đức”. Người tu tại gia mà không sửa đổi, không từ bỏ tính xấu này, thì dù tụng nhiều bộ kinh, giảng pháp nhiều lần, cũng không ra khỏi tam giới. Để cho tính khí nóng nảy sân giận bộc phát là biểu hiện bản thân mình đang quá vô minh! Vô minh nghĩa là không sáng. Quý vị Phật pháp không sáng tỏ, thì làm sao có thể độ người viên mãn được?
*
Thời đại hiện nay, con trai con gái, chỉ cần có chánh tri chánh kiến. Hoặc có thể giữ ngũ giới thập thiện, trường trai đã là rất hiếm rồi. Nếu như ta chấp nhất cứng cỏi. Vì cầu toàn mà khư khư đem giới luật của người xuất gia, áp đặt cho hàng tại gia. Rồi ép buộc, quở trách họ, như thế là quá ngu si. Đây giống như “kéo mạ thúc lớn”, làm vậy chỉ khiến người lánh xa Phật pháp. Vậy nên Lục tổ từng giảng: “Nếu lìa thế gian tìm con đường giác ngộ thành Phật, giống như tìm sừng thỏ, vĩnh viễn không thể được”.
Con gái ông nếu ra ngoài, có điểm trang chút ít, y phục lịch sự xinh đẹp cũng tốt. Có thể cùng bạn thưởng thức những ca khúc đang lưu hành, miễn là nội dung lành mạnh thì nào có sao? Đâu phải bắt buộc họ suốt 24 giờ niệm Phật mới là tinh tiến.
Ông phải hiểu rõ thế này: Tự thúc liêm ngôn hạnh, giữ gìn tác phong của mình chuẩn mực cũng chính là niệm Phật! Sống trong thế gian phải luôn có mắt sáng suốt biết tuyển trạch pháp nhãn. Mỗi ngày, buổi tối trước khi ngủ, ông nên tĩnh tọa chừng 40 phút. Niệm Phật hoặc trì chú, hay tu pháp môn nào đó hợp với mình, nhằm giúp tĩnh tâm. Mục đích là giải trừ mỏi mệt cả ngày, cũng tính là khóa tu tối thường nhật.
Khai thị cho kẻ tại gia
Mỗi cá nhân nên quý người bạn hữu duyên ở bên cạnh mình. Là Phật tử, ta đối với mọi người có thể sinh lòng từ bi, vì sao lại cư xử vô tình với người bên cạnh, làm tổn hại thân nhân? Ông bao niên kỷ mới tin Phật? Bao nhiêu tuổi mới trì giới? Có cư sĩ tin Phật mấy mươi năm, đến nay chẳng phải vẫn còn ăn tam tịnh nhục ư? Ở đây tôi không nói đúng hay sai, mà chỉ nói vấn đề thời cơ, nhân duyên, hễ trăng đến rằm thì tròn.
Phận người tu tại gia. Khi cả nhà ngồi chung bàn, có kẻ ăn thịt uống rượu, có người ăn chay. Thế thì một bàn cứ chia hai mâm, chẳng có gì là không được. Lục tổ trong hoàn cảnh đặc biệt vẫn phải phương tiện ăn rau cạnh thịt, rau ấy có dính vị thịt chăng? Có ảnh hưởng đến việc thành tổ của ngài chăng?
Không nên vừa hiểu chút Phật pháp, rồi khoa chân múa tay làm cảnh sát trong Phật giáo. Đừng một bề kiểm soát áp đặt, bắt bẻ lung tung. Đến khi ác quả thành hình thì hối hận đã muộn! Chúng ta cần dùng tâm Bồ đề để cảm hóa chúng sinh, đừng dùng phương pháp tranh đấu, chỉ trích, quở mắng, rầy la.
Ánh sáng cuối đường hầm
Tám giờ sáng mai ông lên đại điện lễ Phật, tụng 7 biến “Sám Đại Bi” hồi hướng cho pháp giới chúng sinh. Nhớ nhắc con gái ở nhà cũng phải tụng “Kinh Địa Tạng”. Tụng cho đến khi cháu khỏi bệnh và từ đây về sau cháu hãy chuyên tụng “Kinh Địa Tạng”.
Còn phần ông, ngày mai lễ xong “Sám Đại Bi” thì lễ thêm ba bộ “Lương Hoàng Sám”. Lúc bái sám phải dùng tâm thành lễ bái, nếu không thành tâm tất chẳng linh nghiệm. Phải chí tâm hết lòng mới có thể chiêu được cảm ứng “chấn thiên động địa”.
Hòa thượng mỉm cười hoan hỉ khiến mọi người xúc động. Các đệ tử đều biết Ngài xưa nay không hề vọng ngữ, chỉ cần bạn làm y theo lời Ngài dạy, thì sẽ ly khổ đắc lạc.
Tổ Ấn Quang khuyên người tu tại gia
Một pháp Niệm Phật chính là trái nghịch trần lao, hiệp với tánh giác, là diệu pháp bậc nhất để phản bổn quy nguyên. Đối với thân phận người tại gia lại càng thân thiết. Do người tại gia thân vướng lưới thế gian, công việc đa đoan. Nhiếp tâm tham thiền và tịnh thất tụng kinh v.v…thì hoặc là do tình thế chẳng thể làm, hoặc sức không làm xuể.
Chỉ một pháp Niệm Phật là thuận tiện nhất. Sáng tối đối trước Phật tùy phận, tùy lực, lễ bái trì niệm, hồi hướng phát nguyện. Ngoài ra, đi, đứng, nằm, ngồi, nói năng, im lặng, động, tịnh, mặc áo, ăn cơm, hết thảy thời, hết thảy chỗ đều khéo niệm. Nếu ở nơi sạch sẽ, lúc cung kính thì hoặc niệm ra tiếng, hoặc niệm thầm đều được.
Nếu đến nơi không sạch sẽ (như vào nhà xí v.v…) hoặc lúc không cung kính (như ngủ nghỉ, tắm rửa v.v…) thì nên niệm thầm, đừng niệm ra tiếng. Không đúng thời, không đúng chỗ chớ nên niệm ra tiếng. Lúc ngủ niệm ra tiếng thì chẳng những không cung kính mà lại còn tổn khí, lâu ngày thành bệnh. Công đức niệm thầm cũng giống như lúc bình thường. Đó gọi là niệm đâu tâm đó, gấp rút cũng như thế, lúc khốn khổ cũng như thế.
*
Ngay trong sanh hoạt thường ngày, với tất cả những điều thiện nhỏ nhặt và các thiện căn như tụng kinh, lễ bái… Nên đem những công đức ấy hồi hướng vãng sanh. Như thế thì hết thảy hạnh môn đều thành trợ hạnh cho Tịnh Độ. Như gom các trần thành đất, tụ các dòng nước thành biển, rộng lớn sâu thẳm, ai cùng tột được!
Nhưng phải phát Bồ Đề tâm, thệ nguyện độ sanh, tất cả công đức tu trì hồi hướng cho khắp pháp giới chúng sanh bốn ân ba cõi. Giống như đổ dầu vào lửa, như mạ gặp mưa. Đã kết pháp duyên sâu xa cùng hết thảy chúng sanh lại còn có thể mau thành tựu hạnh Đại Thừa thù thắng cho chính mình. Nếu không biết nghĩa này thì là kiến giải tự lợi của phàm phu, Nhị Thừa, dẫu tu diệu hạnh này, chỉ cảm được quả hèn kém.
*
Tuy hết thảy thời, hết thảy lúc niệm Phật đều không trở ngại, nhưng phải thường nên kiêng dè. Coi tượng Phật giống như Phật sống, coi kinh Phật, lời Tổ giống như Phật, Tổ đang hướng về mình thuyết pháp, chẳng dám ôm lòng hoài nghi, khinh mạn tí nào. Dẫu hiếu tử đọc di chúc, trung thần vâng sắc chỉ cũng chẳng thể hơn được. Trong lúc bình thời niệm Phật, niệm ra tiếng hay niệm thầm tùy ý, còn lúc ngủ nghỉ hoặc đại tiểu tiện, tắm gội, rửa chân v.v…và đi qua chỗ hôi nhơ, chẳng sạch đều nên niệm thầm, chớ nên niệm ra tiếng. Niệm ra tiếng là không cung kính, niệm thầm công đức cũng thế.
Tôi thường nói muốn được lợi ích nơi Phật pháp phải hướng về cung kính mà cầu. Có một phần cung kính ắt tiêu một phần tội nghiệp, tăng một phần phước huệ. Có mười phần cung kính, tiêu được mười phần tội nghiệp, tăng được mười phần phước huệ. Nếu trọn chẳng cung kính thì dù có trồng viễn nhân, nhưng cái tội khinh nhờn chẳng thể tưởng tượng được! Nay những kẻ tu tại gia đọc kinh Phật đều phạm phải những bệnh ấy. Vì thế, đối trước những kẻ hữu duyên phải thường ra rả nói.
*
Niệm Phật cần phải nhiếp tâm, niệm từ tâm khởi, tiếng từ miệng phát ra, đều phải mỗi câu mỗi chữ phân minh rành rẽ. Lại phải lắng tai nghe kỹ, từng câu từng chữ nạp vào trong tâm. Nhĩ căn đã nhiếp thì các căn kia không cách chi rong ruổi bên ngoài, mới hòng mau đạt nhất tâm bất loạn.
Người Phật tử tu tại gia, ắt phải lấy tin sâu nhân quả, tận hết bổn phận, kiêng giết, cứu giúp sanh mạng, chí tâm niệm Phật làm cách tu trì quyết định chẳng thay đổi! Nói “tận hết bổn phận” chính là những điều từ, hiếu, nhường, kính v.v… Thế nhưng, cõi đời loạn lạc, nước thiếu người hiền, căn bản là do gia đình không khéo dạy dỗ mà ra!” (Ấn Quang văn sao)
( Cách tu tại gia)
Tuệ Tâm 2020.
Thu Ha viết
Con chào thầy ạ. Con năm nay 23 tuổi, đã tốt nghiệp đại học. Dạo gần đây con có duyên tìm hiểu về giáo lý đạo Phật và rất muốn tu học. Nguyện vọng của con là tìm được thầy hay nơi nào có thể chỉ bảo , hướng dẫn con trên con đường tu tập. Con phải tìm ở đâu và có nhất thiết là phải xuất gia quy y tam bảo mới được ko ạ? Con còn duyên nợ với thế tục nên chưa muốn xuất gia. Con hy vọng quý thầy hữu duyên đọc được bình luận của con và chỉ cho con một hướng đi ạ. Con cảm ơn quý thầy ạ.
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Trước đây đã có bạn hỏi về điều này, nay xin chép lại cho bạn đọc thay cho câu trả lời:
Về Hiếu Đạo thì Đạo Phật lấy hiếu làm gốc và “Hiếu đứng đầu trăm hạnh”. Cho nên trước khi bạn đến Chùa lễ Phật hãy nhớ rằng: “Cha mẹ chính là hai vị Bồ Tát ở trong nhà”. Đây là Lời Phật dạy về Hiếu đạo căn bản nhất cho hết thảy chúng sanh. Lại Phật chế định: “Xuất gia phải thưa cùng cha mẹ. Nếu có anh em, con cháu để gởi gắm cha mẹ mới được bẩm thỉnh với cha mẹ. Cha mẹ có đồng ý mới được xuất gia. Nếu không, chẳng chấp thuận cho kẻ ấy được xuống tóc. Sau khi xuất gia xong. Nếu như anh em gặp biến cố, cha mẹ không chỗ nương nhờ, người xuất gia cũng được phép chia sớt y bát để phụng dưỡng song thân. Vì thế, mới có gương thơm hiếu dưỡng với mẹ của ngài Trường Lô Trách; Chuyện lạ chôn cha của ngài Đạo Phi.”
Về Xuất Gia thì trước đây cũng từng có người gặp tình huống y chang bạn, nay xin chép lại ít lời ngu muội mà Tuệ Tâm đã trả lời, mong bạn Tùy hỉ: Chúng ta đã ở sâu vào thời pháp nhược ma cường, chướng nghiệp trùng trùng lớp lớp. Người học Phật ít người phát tâm xuất thế, đa phần cầu sức khỏe và phước lộc mà thôi. Chánh pháp hiện suy vi đến cùng cực, khiến người chân chánh học Phật không khỏi thở than…! Tâm xuất gia của bạn là đại sự trong đời, Tuệ Tâm không dám cuồng ngôn loạn thuyết mà lạm bàn thiệt hơn. Chỉ xin dẫn lời một bậc Chân tu mà Tuệ Tâm có duyên gặp gỡ:
“Thời đại này nếu tự lượng sức mình có thể giữ giới tinh nghiêm, chỉ một tâm độ sanh không màng danh lợi, một lòng không thối chuyển, thì hãy nghĩ đến cạo tóc xuất gia. Bằng không thì ở nhà chuyên tâm niệm Phật cầu vãng sanh là tốt nhất. Tại sao thế? Bởi thời mạt pháp này, chướng nghiệp mà người xuất gia phải chịu nặng gấp nhiều lần so với ở tại gia. Nói giản lược thì Tu tại gia dễ hơn tu ở Chùa rất nhiều! Nhiều quý Thầy tu trì cẩn mật, giới hạnh tuy chưa trì được ở Vi tế, nhưng cũng được ở mức thô căn bản. Khi danh tiếng còn chưa có thì tinh tấn tu hành, lúc có người tung hô cúng dường, khởi tâm ngã mạn thì 10 người rớt hết chẳng còn ai! Đường giải thoát nhiều hiểm nạn chướng duyên, nhìn gương những thầy nổi tiếng trong nước mà chẳng lạnh gáy đấy ư? Bài nhân bác quả, bài cả kinh điển Đại thừa, cho kinh Địa Tạng, A Di Đà là ngụy kinh…lại có kẻ thỉnh oan gia thu tiền bá tánh…Gieo nhân Vô gián địa ngục biết bao giờ được thoát?”
Bởi quán xét thời tiết nhân duyên như thế nên năm xưa cư sĩ Viên Tịnh Lý Vinh Tường chuyên tâm học Phật, đối với luận Khởi Tín, kinh Lăng Nghiêm, kinh Viên Giác đều viết sớ giải. Tổ Ấn Quang quở: “Người thanh niên nên thiết thực dụng công niệm Phật trước đã, đến khi nghiệp tiêu trí rạng, chướng tận, phước dày rồi sẽ lại phát huy, tự có thể xiển minh Phật ý truyền khắp vũ trụ”. Khi ấy, ông Lý chẳng chịu là đúng. Sau vì dụng tâm quá độ, tinh thần, thân thể mỗi ngày một suy, mới hay lời Tổ nói chẳng sai.
Pháp đúng với thời tiết nhân duyên vô cùng quan trọng. Bởi thế khi Tổ Ấn Quang hiệu đính Quán Kinh Tứ Thiếp Sớ của Ngài Thiện Đạo, Biết Bản Nguyện Niệm Phật là diệu pháp để độ chúng sanh thời mạt, ngặt vì chưa đến thời tiết nhân duyên nên Tổ cũng chẳng thể hoằng dương. Đợi đến 100 năm sau, Pháp sư Huệ Tịnh mới theo bản nguyện xuất thế mà hoằng dương Pháp này. Ẩn mật hơn 1300 năm kể từ ngày Tổ Thiện Đạo quy Tây, pháp mới đúng thời tiết mà xuất thế…Bạn nếu có thời gian, xin hãy nghiên cứu các sách này, Tuệ Tâm có để bản PDF trong phần Tải PDF.
Về phương pháp tu hành trong tình cảnh hiện nay thì niệm Phật chuyên tu Tịnh Độ là bậc nhất. Các pháp tu khác không còn kịp nữa rồi…Bạn nhìn khắp thể gian mà xem, lòng người bấn loạn, thời tiết bất thường, thiên tai, dịch họa…không một chốn nào yên. Lại hành dịch bệnh quỷ vương Lệ Quỷ cùng quyến thuộc đang hoành hành khắp thế giới. Dịch này chưa qua, dịch khác sẽ tới… và cái sau luôn khủng khiếp gấp nhiều lần cái trước. Vụ Covit 19 này chưa là gì cả đâu!!!
Nếu không nương nơi ánh sáng nhiếp hộ của đức Phật A Di Đà, e rằng giữ được mạng còn khó, huống nữa là an ổn mà tu hành đấy ư?…Vài lời ngu muội của kẻ hậu học, nếu có gì chưa phải cũng xin đôi lời tùy hỉ!
Nam mô A Di Đà Phật!
Phạm Hương viết
Con chào thầy ạ! Thưa thầy con mới được thờ phật ( tiếp nối mẹ chồng con) nhưng con thuê nhà ở nên con chưa săp xếp được chỗ thờ như ý nguyện ạ. Con đọc trên mạng thấy phật tử thờ phật , phật phải quay về hướng đông là hướng giác ngộ. Nhưng con lại thờ phật quay về hương Tây là hướng ngũ Quỷ như các trang mạng viết ạ…. Con không được chồng con ủng hộ thờ nên con thờ bằng tất cả tâm thành kính của con, hàng ngày con dâng nước,hoa và trái cây .Nhưng chỗ thờ hạn hẹp nên con không để bát nhang được. .. Hàng ngày thì con tụng Chú Đại Bi , niệm Nam Mô A Di Đà Phật, ngày thập trai thì con ăn chay và tụng Kinh Đại Tạng ạ… Con xin thầy chỉ đường dẫn lối cho con là con thờ phụng như vậy có đúng không ạ? Con còn phải sửa như thế nao về cách thờ phụng và cách tu tập để tốt nhất đươc ạ…. Con rất mong thầy hữu duyên đọc bình luận của con và chỉ cho con hướng đi tốt nhất ạ. Con cảm ơn quý thầy!
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật!
Trong hoàn cảnh sống của bạn mà vẫn thờ Phật học Phật, cái tâm ấy thật là hiếm có! Phải biết rằng: Thờ Phật cốt yếu ở tâm Thành Kính, nhớ Phật niệm Phật không quên, chớ không phải ở hướng của bàn thờ. Cho nên nếu bạn hằng ngày niệm Phật, tụng kinh, trì chú thì bàn thờ ở hướng nào cũng đều là giác ngộ. Còn như tâm đầy rẫy tham sân si thì bàn thờ hướng nào cũng là hướng của Ngũ quỷ cả!
Lại đức Phật là bậc giác ngộ. Ta thờ Phật là để kính ngưỡng trí huệ của Ngài, để nhớ lời dạy của Ngài về sanh tử luân hồi, về sự vô thường của kiếp nhân sinh, kế đó thực hành theo lời dạy của Ngài để liễu sanh thoát tử. Cho nên nếu bảo “Bàn thờ Phật ở phải quay về hướng đông là hướng giác ngộ, hướng Tây là hướng ngũ Quỷ” thì là tà kiến. Bạn chớ tin lời tà vạy ấy mà sanh tâm lo lắng!
Vì thế theo chỗ ngu ý của Tuệ Tâm thì thế này:
1. Bạn đang thờ Phật đúng Pháp, không cần phải thay đổi gì cả. Bát nhang trong hoàn cảnh ấy không có cũng chẳng ảnh hưởng gì cả. Cứ chí tâm mà nhớ Phật niệm Phật là được, phước đức vô biên.
2. Nay đã quá sâu vào thời mạt rồi, bạn chỉ nên chuyên một pháp niệm Phật cầu vãng sanh, phước đức và trí huệ trong sáu chữ hồng danh đã đầy đủ rồi, đừng tụng kinh hay trì chú nữa, tạp tu không tốt đâu! Vả lại, người niệm Phật luôn được ánh hào quang của Phật A Di Đà thâu nhiếp, bảo vệ, khiến mọi chướng ngại hữu hình hay vô hình trong cuộc sống đều được chuyển hóa, do đó mà cuộc sống được an yên, đủ đầy, các ma sự không đến được nơi thân.
Về cách chuyên tu niệm Phật thì bạn xem 2 bài này để nắm được phần cương yếu nhé: Cách niệm Phật tại nhà và Niệm Phật Tông Yếu- Pháp Nhiên Thượng Nhân.
Cầu mong Tam Bảo gia bị cho bạn để luôn tinh tấn hành trì.
Nam mô A Di Đà Phật.
Phạm Hương viết
Con cảm ơn thầy! Con hiểu rồi ạ.Con chúc thầy thật nhìu sức khoẻ và thân tâm luôn an lạc ạ.
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật.
Lê viết
Dạ.Vào năm ngoái khi con mới biết Phật pháp con cũng phạm lỗi là nói về phật pháp,khuyên người tin nhân quả,…Con đã vô tình khiến người thân,nhiều người khác hủy báng Phật pháp,nay con biết tội của con rồi.Con cảm thấy tội lỗi của con rất nặng vì lúc sơ cơ tu hành sống đầy rẫy tham sân si nên khiến rất nhiều người hủy báng Phật pháp,có người bảo con do sống như vậy nên bị ma quỷ dẫn dụ vào con đường của họ nên nay mới bị bệnh tâm thần đều bị mọi người xa lánh,tránh tiếp xúc vì sẽ mang đến xui xẻo cho họ.Nay các tội lỗi con gây ra khi sơ cơ mới biết đến Phật pháp con xin sám hối,thề không tái phạm nữa.Bây giờ con nên làm sao bây giờ
Tuệ Tâm viết
Nam mô A Di Đà Phật.
Nên siêng năng niệm Phật, phát tâm từ bi vì chúng sanh mà niệm, bớt để ý những chuyện không đâu thì tâm dẫn an tĩnh, ngược lại thì chỉ chuốc lấy phiền não mà thôi. Mong bạn tinh tấn hành trì!